Chương 125: Tái ngoại thu về. (1)
Chương 125: Tái ngoại thu về. (1)
Thì ra là Hoa Hâm thuê, chuyện ấy thì chẳng có gì ngạc nhiên, quan trọng là Hoa Hâm thuê thằng này tới sáu bảy tháng rồi, Cừu Địch thoáng cái run lên, tựa hồ nắm bắt được cái gì, nhất thời không kịp nghĩ sâu hơn, tranh thủ khai thác thông tin khi rào chắn tâm lý của đối phương sụp đổ:" Mày thu thập những thông tin gì ở đây?"
Dù sao đã khai ra tin quan trọng nhất rồi, lần này Lý Kính Tùng trả lời rất nhanh, vừa rên rỉ vừa nói: " Sổ sách, chủ yếu là sổ sách, còn cả quy luật hoạt động của bọn chúng ... Thu chi của ngân hàng, thu nhập hàng ngày."
Cừu Địch hiểu ra vì sao thằng này lại đi ve vãn em gái ở quỹ tiết kiệm rồi, mẹ nó chứ, dùng luôn cả mỹ nam kế, lừa gạt tình cảm, ghét nhất là loại người này:" Vậy Hoa Hâm vì sao lại muốn kéo đổ Kỳ Liên Bảo?"
" Tôi cũng không biết ... Tôi thực sự không biết, tôi cũng không có tin tức gì về chuyện Kỳ Liên Bảo, bên trên chỉ lệnh cho tôi báo cáo tiến triển các hạng mục gần đây." Lý Kính Tùng vặn vẹo không ngừng, tốc độ trả lời ngày một nhanh:
" Mày còn biết gì nữa."
" Tôi không biết gì nữa, nơi này lớn như thế, tôi chỉ có một mình thì biết được bao nhiêu ... Này này, huynh đệ, tôi đã nói rồi mà, mau dùng lại đi ... Tôi không chịu được nữa ..." Lý Kính Tùng khổ sở van nài:
Rốt cuộc vẫn là Cảnh Bảo Lỗi mềm lòng, không chịu nổi cảnh này, lấy nước dấm chuẩn bị sẵn phun lên Lý Kính Tùng. Rất nhanh, Lý Kính Tùng không còn cảm thấy đau ngứa nhồn nhột nữa, thả lòng người. Cừu Địch và Bao Tiểu Tam vẫn tiếp tục hỏi, nhưng hắn nói năng lung tung, câu trước câu sau lặp đi lặp lại, không hỏi ra được gì thêm.
Ba người dùng ánh mắt trao đổi với nhau, Cừu Địch lên tiếng:" Nằm đây không được nhúc nhích, tao xoa thuốc cho mày, cựa quậy lung tung chất độc lan ra toàn thân, nằm liệt giường đừng trách bọn tao."
Nói là xoa thuốc chứ ba người chuồn nhanh như trộm, vừa đi vừa cởi đủ các loại đồ hóa trang, theo sự chỉ huy từ xa của Quản Thiên Kiều, vòng ra phía sau tòa nhà, đi thêm một vòng lớn quay về trấn.
Rất lâu sau một người đầu chụp một cái quần đỏ buộc vào cổ, tay bị trói chặt, nhích từng chút một ra khỏi tòa nhà xây dở, vừa đi vừa kéo quần, chẳng sao kéo lên được. Hắn cứ nhích, cứ nhích, vừa nhích vừa hô cứu mạng, rõ ràng nghe thấy xung quanh có người, nhưng không ai cứu hắn. Khó khăn lắm mới bò được xuống đất, tay cọ vào tường cứa đứt dây thừng, vừa vén thứ chùm đầu lên thì phát hiện mình đang ở giữa đám đông, một đám nam nữ hiếu kỳ nhìn hắn, cười nghiêng ngả.
Hả, chụp lên đầu không phải là cái túi, mà là một cái quần đỏ, của nữ, lại còn bẩn kinh khủng.
Không đúng, cổ còn thứ gì nữa, là đai lưng, hắn kéo ra, vứt đi, cũng là màu đỏ.
Vẫn còn, hắn nhìn xuống hạ thân, ối mẹ ơi, kiến, toàn là kiến thôi, không nhìn còn đỡ, nhìn mà rợn cả người, hắn sợ tới mức không nghĩ gì cả, tụt ngay quần xuống, ra sức phủi. Thế là tiếng cười bốn xung quanh càng lớn, hắn nhận ra mình hồ đồ rồi, xấu hổ vô cùng, thế này chẳng phải cởi chuồng à?
Tay kéo quần, tay che trym, hắn chạy thục mạng tới chỗ không người.
Vị họa sĩ đó ngay trong ngày đã biến mất khỏi trấn Truân Binh, nghe nói hắn thuê một cái xe chui, bỏ nhiều tiền lắm, muốn lên thẳng thành phố. Từ đó trở đi không thấy hắn xuất hiện, chỉ để lại một câu chuyện làm người ta cứ nghe là lăn ra cười suốt.
Không ai biết rằng chỉ một cái chai mật ong được pha loãng thêm vào một đám kiến đã khiến vị gián điệp thương nghiệp kinh nghiệp phải bại trận bỏ chạy. Thế nhưng mấy người bày trò ác thành công cũng chẳng cười nổi, chuyện Lý Kính Tùng khai ra trong lúc hoảng loạn có độ đáng tin rất cao.
Bao Tiểu Tam lục người Lý Kính Tùng lấy được chiếc di động, Quản Thiên Kiều khôi phục hình ảnh bị xóa bỏ trong thẻ lưu trữ, đúng là chủ yếu toàn sổ sách thu chi. Mục tiêu của người này là ngân hàng có liên quan tới Bằng Trình, còn việc khác có vẻ không liên quan gì tới hắn.
Kể lại cho Quản Thiên Kiều nghe lời khai của hắn về bức ảnh lật đổ Kỳ Liên Bảo, cô xác thực, đúng như hắn nói, từ góc độ của bức ảnh thì chỉ có một nơi chụp được, đó là từ bên trong nhà khách.
Tóm lại là câu đố vẫn chưa có lời giải, Bao Tiểu Tam ôm đầu than:" Mẹ tôi ơi, rốt cuộc còn có bao nhiêu tên gián điệp thương nghiệp đang giở trò sau lưng đây?"
Không ai biết được, nhưng đủ chứng cứ cho thấy, sự hòa giải giữa Hoa Hâm và Bằng Trình hoàn toàn không như bề ngoài, bốn cái đầu lại chụm vào một chỗ bàn bạc.
Ngày hôm sau, trấn Truân Binh cứ mỗi tháng tổ chức một buổi hội diễn, đây là thời gian mở cửa cho khách du lịch vào thành thăm quan, buổi hội diễn mùa thu này càng quan trọng hơn, vì tháng sau mùa đông tới rồi.
Theo như phong tục trên thảo nguyên, họ sẽ tổ chức thị tập, trao đổi với nhau nhu yếu phẩm cần thiết trước khi mùa đông tới.
Ngay từ sáng sớm, những chiếc xe khách lớn nhỏ cùng với những chiếc xe chui, xe cải tạo hình thù kỳ dị đem khách du lịch từ các nơi vận chuyển tới tòa cổ thành làm bằng đất nện.
Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi cũng ở trong đội ngũ du khách này, mọi khi chỉ có hoạt động trong thành, lần này thì ra cả ngoài thành rồi, mảnh đất trống trải trước cổng thành có gần trăm cái lều lớn, mỗi cái mỗi vẻ, màu sắc đa dạng phong phú, cảnh tượng lộng lẫy.
Còn chưa tới nơi đã thấy đầy những người là người, ồn ào và nhiệt náo, trang phục lộng lẫy, không ít người còn cưỡi ngựa, thi thoảng có đàn dê lớn gồm hàng trăm con đang kêu be be, khiến du khách reo lên ngả về hẳn một phía chụp ảnh, làm xe muốn lật đi.
Nhưng chính nhờ đàn dê này mà Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi nhận ra, diễn thôi, vì xung quanh đây ngoài ông chú A Nạp Thất Thất Lý ra thì làm gì còn ai nuôi dê nữa, càng chẳng có chuyện lùa dê lên thị tập trao đuổi buôn bán gì hết.
Có điều phải công nhận sự đầu tư không nhỏ này của phim trường.
Xuống xe đi xuyên qua những chiếc lều màu mè thì càng rõ, chẳng có mục dân đi thị tập nào hết, lều nào không đặc sản địa phương thì là đồ lưu niệm, không thì mấy trò vui chơi có thưởng.
Đi vào trong thành chính thì càng náo nhiệt hơn, dấu vết biểu diễn cũng rõ ràng hơn, ban nhạc thành phố cũng tới tham gia, thêm vào mấy cái đoàn kịch lưu động, mấy trăm diễn viên quần chúng đóng cư dân, binh sĩ, quan viên, diễn ra mấy đoạn kịch ( Chiêu Quân xuất tái ), ( Sa trường thu điểm binh), trông cũng ra gì lắm, khán giả vỗ tay liên hồi. Lại thêm vào thời tiết trời cao mấy nhẹ, quả đúng là:
Tái ngoại thu về phong cảnh khác.
Ải kia nhạn tới chừng ngơ ngác.
Bốn mặt biên phòng tù và rúc.
Xung quanh ngàn núi tỏa cô thành.
Cổng đóng ngoài kia tỏa khói xanh.