Chương 126: Tái ngoại thu về. (2)
Chương 126: Tái ngoại thu về. (2)
Chẳng biết có phải vì sống ở đây một thời gian, quá biết cuộc sống thực sự vùng tái ngoại này thế nào, hay là vì lòng mang tâm sự chưa cởi bỏ, hoặc cũng có lẽ do tính cách, xung quanh tưng bừng náo nhiệt là thế, Quản Thiên Kiều lại nhận xét một câu rất mất hứng:" Không biết số tiền thu được vảo túi ai đây?"
Hoạt động do chính phủ trấn trấn và Cty khai phát du lịch phim trường Đại tây bắc tổ chức, nhưng mà lợi ích cuối cùng vào tay ai thì phải đợi xét.
" Chắc chắn không liên quan gì tới Hoa Hâm rồi ... Chuyện này đúng là quái thai, đây coi như một đặc sắc của thiên triều chúng ta, bất kể là mô hình kinh doanh tốt tới đâu, tới chỗ chúng ta đều biến chất." Cảnh Bảo Lỗi còn tệ hơn, thậm chí còn tỏ vẻ ghét cảnh tượng giả này, lấy ví dụ:" Như ở nước ngoài là marketing trực tiếp, tới nước ta liền biến thành truyền tiêu đa cấp luôn, hay những người nước ngoài vốn rất tuân thủ pháp luật, tới nước ta một cái cũng biết ăn hối lộ rồi."
Quản Thiên Kiều cười cho có, trong lòng tâm sự nặng nề, tựa hồ chẳng định cùng hắn thảo luận cái đề tài không có kết quả này.
Anh chàng xinh trai, tính cách văn nghệ luôn mang chút bất mãn với thời cuộc, có chút quá khích, Quản Thiên Kiều thì sống thực tế hơn nhiều, chuyện cô bận tâm lúc này là, Lý Kính Tùng biến mất rồi, nhưng đuổi đi một tên gián điệp thương nghiệp, lại biết là còn một, hoặc nhiều tên nữa ... Cô lo lắng người cùng nghề đang ẩn nấp trong chỗ tối này sẽ đợi lúc họ không để ý nhất, gây ra một vụ động tĩnh lớn nữa.
Cảnh Bảo Lỗi dẫn Quản Thiên Kiều đi xem mấy tiết mục biểu diễn phong tục dân gian mới nhận ra cô nàng này mắt thì nhìn nhưng mà đầu óc thì để đâu rồi, rõ ràng tâm tư không đặt vào chuyến đi chơi này, nói nhỏ:" Kiều ... Cô làm gián điệp thương nghiệp bao nhiêu năm rồi?"
" Lâu lắm rồi." Quản Thiên Kiều thuận miệng đáp:
" Không phải chứ?" Cảnh Bảo Lỗi không tin, với dáng vẻ của Quản Thiên Kiều, đeo cặp sách đi vào trường trung học cũng chẳng ai nghi ngờ gì, nhưng tuổi chắc không thể nhiều, chừng 22,23 đi, kém hơn hắn một hai tuổi gì đó, ba chàng trai bọn họ đã thảo luận vấn đề này nhiều lần, đều nhận định như vậy:
Quản Thiên Kiều chẳng nói nhiều, lấy chứng minh thư cho Cảnh Bảo Lỗi xem.
Trên đó ghi rõ ràng, Quản Thiên Kiều, tuổi 27 ... Mới xem tới đó thôi là Cảnh Bảo Lỗi trố mắt ra, té ra cô em gái trông ngốc ngốc đáng yêu của bọn họ là bà chị lớn tuổi rồi, hơn tuổi của tất cả bọn họ, hơn hắn 3 tuổi có lẽ nào lại thế. Cảnh Bảo Lỗi cứ thế chết trân nhìn Quản Thiên Kiều không nói được gì.
Quản Thiên Kiều giật lại chứng minh thư, hai ngón tay chọc vào má làm bộ dạng đáng yêu, cười nói:" Dung mạo của tôi trời sinh khiến người khác nhầm lẫn, lần đầu tiên làm chuyện này là ở Đông Tây Đan, tất cả trung tâm mua sắm đều đề phòng người trong nghề chụp ảnh, có điều tôi khi đó mặc đồng phục, người bán hàng chỉ coi tôi là học sinh ... Tôi làm gián điệp thương nghiệp chính là dựa vào gương mặt này kiếm cơm."
" Đúng là kiếm tiền bằng gương mặt thật ... Mà Đông Tây Đan á?" Cảnh Bảo Lỗi biết đó là nơi mua sắm lớn thủ đô:
" Nơi nào có thương nghiệp thì nơi đó có gián điệp thương nghiệp có gì đâu mà bất ngờ. Thời trang công bố vào mỗi mùa, rồi kiểu giày dép, trang sức mới được đưa ra, tất cả đều là tin tức thương nghiệp. Cho dù là những lễ công bố diễn ra ở tận Châu Âu, Mỹ, thì dây chuyền sản xuất ở Quảng Châu sẽ có ngay trong vòng 48 tiếng." Quản Thiên Kiều nhớ lại:" Tôi từng tiếp xúc với ngành sản xuất dày da, mỗi chiếc giày bị mô phỏng tuyệt đối không quá một tuần, có khi hậu cần của nhà sản xuất vừa mới tới thành phố nào đó, hàng giả của họ đã tiêu thụ song song rồi."
Cảnh Bảo Lỗi không chịu nổi, làm động tác phẩn nộ bâng quơ với không khí:" Đây là hành vi vi phạm bản quyền nghiêm trọng, trên đời này tôi ghét nhất là chuyện đó, ăn cắp của người ta."
" Đúng thế, tôi cũng phản cảm với chuyện này, nhưng thương nghiệp không có đúng sai tuyệt đối. Ngày nay ai cũng nói chúng ta là quê hương hàng nhái, nhưng anh nên biết, muốn đạo nhái được cũng phải có kỹ thuật. Nếu nói tới ông tổ của đạo nhái, quay ngược lại thêm năm bảy chục năm trước, Nhật Bản mới là nước đạo nhái tất cả mọi thứ trên thế giới. Không chỉ sản phẩm mà các mô hình kinh tế, quản lý, vận hành, họ đều cho người học trộm về mới có ngày nay. Anh tìm hiểu kỹ sẽ thấy chúng ta, cả Hàn Quốc cũng đi theo con đường thành công của Nhật thôi, nếu thành công rồi, chẳng ai nhớ chuyện cũ nữa."
" Nói rộng ra chút, chúng ta có một thời gian thất thoát đất hiếm nghiêm trọng, bán đất hiếm còn rẻ hơn cả bán đồng nát, đó đều vì doanh nghiệp phương Tây xúi bẩy thương nhất vô lương tâm trong nước mang ra ngoài ... Hành vi đó có tệ hơn đạo nhái không?"
" Ở tầng cấp nào đó, loại chuyện này chỉ có thành bại, không có đúng sai. Như Bằng Trình, nếu thực sự thành lập công ty lớn đi vào hoạt động chính quy, thúc đẩy kinh tế cả trấn, anh dám nói họ sai không?" Quản Thiên Kiều lấy ví dụ sống sờ sờ trước mắt:
" Chính phủ đương địa mặc kệ à?" Cảnh Bảo Lỗi vẫn hậm hực:
" Ai chẳng mang tâm thái đà điều, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, nếu du lịch địa phương được thúc đấy, tôi thu thuế của tôi là được, cần gì biết là Hoa Hâm hay Bằng Trình." Quản Thiên Kiều nói rất thản nhiên, thể hiện một thực tế trưởng thành hoàn toàn không phù hợp với dung mạo ngọt ngào của cô:
Trưởng thành, đồng nghĩa với trải đời, giờ Cảnh Bảo Lỗi đã hiểu sao Quản Thiên Kiều lại chịu đựng được con người Bao Tiểu Tam, còn chủ động tiếp xúc với hắn ngay từ đầu.
Nguyên nhân đơn giản thôi, có thể đem lại lợi ích mà cô kỳ vọng.
Cuộc nói chuyện nhỏ này khiến hai người hiểu thêm về đối phương, nhìn nhau mỉm cười.
Thong thả đi dạo giữa khung cảnh lễ hội nhộn nhịp, Quản Thiên Kiều tò mò hỏi hôm qua bọn họ làm gì Lý Kính Tùng để xuất hiện kết quả hơn cả phim hài như thế. Nói thật, cô rất thán phục, trần truồng chạy quanh trấn một vòng, e chỉ cần là người đều không mặt mũi nào ở lại nữa.
Cảnh Bảo Lỗi nhỏ giọng giải thích, mật ong pha loãng phun vào, đàn kiến đói suốt một ngày vừa được thả ra, lại chẳng lao vào người hắn. Dựa theo lời Bao Tiểu Tam và Cừu Địch gọi đây là kiến lấy miệng phục vụ tình dục cho người, hắn sướng chết thôi.
Quản Thiên Kiều nghe mà cười không dừng lại được, cái bộ đôi thối nát Cừu Địch và Bao Tiểu Tam nói chuyện và làm việc lần nào cũng khiến cô vỗ bàn khen hay, đó là nhân vật đột phá giới hạn nhận thức của con người, dù chuyện qua rồi, chỉ cần nhớ lại vẫn buồn cười.
(*) Mọi người có thể tra google từ khóa "ông tổ hàng nhái".