Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 127 - Chương 127: Tái Ngoại Thu Về. (3)

Chương 127: Tái ngoại thu về. (3) Chương 127: Tái ngoại thu về. (3)

Hai người đi dạo cổ thành một vòng, hôm nay ngay cả hứng thú chụp ảnh cũng không có, thu thập mấy thông tin này với họ mà nói không có ý nghĩa nữa.

Hôm nay bọn họ chia làm hai, Cừu Địch và Bao Tiểu Tam đã chạy tới Hậu Bàn Câu, Ngự Lâm Bảo xem hiện trường rồi, trong chuyện này Cừu Địch lúc nào cũng theo thuyết âm mưu khẳng định chắc nịch có vấn đề. Nói ra thì Quản Thiên Kiều còn hoài nghi lớn hơn Cừu Địch, đây là chuyện được mưu tính rất lâu rồi, nhưng cô không tìm ra được điều thúc đẩy chủ thuê, giống như chuyện Lý Kính Tùng, hắn xảy ra vấn đề, Hoa Hâm là bên ủy thác phải có biểu hiện, nhưng cô quan sát, không có động tĩnh gì.

" Hay là chúng ta về đi?" Cảnh Bảo Lỗi quá quen thuộc với phim trường rồi, hắn trải qua mấy kiếp ở đây mà, xa nhất từ thời Xuân Thu kìa, chết vô số lần trong đủ loại trang phục cổ trang, cái gì cũng thấy rồi, chẳng còn gì mới lạ nữa:

Quản Thiên Kiều chợt nhớ ra một chuyện: " Phải rồi Bảo Lỗi, anh nói thật đi, ngày hôm đó Cừu Địch biết tôi là gián điệp do Cáp Mạn thuê, bảo mọi người đây chẳng phải kỳ thực tập gì, các anh vẫn tới trấn Truân Binh?"

Cảnh Bảo Lỗi cười ngượng: " Cừu Địch nói, dù sao có dân chuyên nghiệp đi cùng rồi, việc người ta làm, chúng ta theo đuôi ăn bám, chuyện không thành cũng coi như được người ta bỏ tiền cho mình đi chơi, tội gì không đi."

" Biết ngay mà!" Quản Thiên Kiều chun mũi, làm gì có chuyện như tên đó nói, gì mà vì tôi có thiện cảm với cô, tôi nghĩ cô sẽ không làm hại chúng tôi, đồ dối trá:

Đi bộ tới cổng thành, chẳng có việc gì để làm, mà cũng chẳng thể làm gì, khiến người ta chẳng hứng thú được với chuyện khác, nơi này biểu diễn cái gì cũng chẳng lọt được vào mắt Cảnh Bảo Lỗi, hay dở gì hắn cũng được hun đúc nghệ thuật đại học mà.

Quản Thiên Kiều cũng đồng ý, hai người rời thành, đợi có chuyến xe về trấn liền lên ngay, gần tới trưa thì đến nơi. Ở nơi này bọn họ chẳng mấy người quen, thân thuộc nhất là Hồ Diễm Hồng ở nhà hàng lẩu Tứ Xuyên. Quản Thiên Kiều liền xuống bếp làm trợ thủ cho Diễm Hồng, Cảnh Bảo Lỗi ra sân sau trò chuyện với Nhục Đôn, thấy hắn lúc nào cũng vui vẻ làm Cảnh Bảo Lỗi nghĩ, con người ngốc một chút cũng chưa chắc không phải chuyện tốt.

Ít nhất là không rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như họ bây giờ.

Ăn trưa xong vẫn chẳng thấy Cừu Địch và Bao Tiểu Tam về, hai người liền về phòng trọ, chuẩn bị ngủ một giấc cho qua cái ngày rảnh rang buồn chán này.

Cảnh Bảo Lỗi về phòng, chưa đóng cửa đã nghe thấy Quản Thiên Kiều tựa hồ hét lên, hắn không để ý nhiều, nghĩ cô thấy gián chuột gì đó, vừa cởi áo dài tay vừa, hỏi:" Kiều, có sao không?"

" Kiều, chuyện gì thế?"

" Kiều ..."

Không ngờ hỏi mấy lần không thấy trả lời, Cảnh Bảo Lỗi nghi hoặc rời phòng tới gõ cửa hỏi, vẫn không thấy đáp, hỏi lần thứ hai thì cửa bật mở, hắn cứ như bị một bàn tay lớn kéo tuột vào phòng, sau đó phòng lại lặng lẽ đóng vào. ... ...

Lại nói Cừu Địch và Bao Tiểu Tam sáng sớm tới nhà hàng lẩu Tứ Xuyên mượn chiếc xe gắn máy, phóng thẳng vào hoang nguyên bao la, đi do thàm tình hình.

Khí giới công thành ở Ngự Lâm Bảo, kiến trúc doanh trại ở Hậu Bàn Câu, quân trướng ở Đại Nam Doanh, còn có cả rào chắn ngựa làm bằng khúc gỗ bằng cổ tay, vây quanh diện tích hơn sáu mươi mẫu, trông đã có quy mô sơ bộ.

Gần hàng rào gỗ, Cừu Địch đứng trong bóng râm, đi giày dã chiến cổ cao, mặc quần kaki ống rộng, áo ba lỗ, ngoài khoác chiếc áo jean bạc màu, trông phong trần bụi bặm, ngồi trên chiếc xe mô tô cổ, hình tượng này đủ điên đảo từ thiếu nữ tới thiếu phụ, thế rồi . . Đạp, đạp toát mồ hôi ra không nổ được máy, lại mò xuống hí hoáy sửa chưa.

Quá khốn nạn, thuê một cái xe, đi được nửa đường thì chết máy rồi. Cừu Địch mở hòm công cụ phía sau ra, vặn bu-gi ra, đang làm sạch cặn bẩn tích ở đó.

Trời nắng như thiêu, Bao Tiểu Tam thè lưỡi như chó, chạy từ Ngự Lâm Bảo tới Hậu Bàn Câu, lại tới Đại Nam Doanh, đi hơn 30 km, hít bụi suốt dọc đường, đã tới giờ cơm tra rồi mà chưa về được, hắn thúc giục:" Nhanh lên, có sửa được không?"

" Được, chắc là có thể tha được bọn mình về nhà." Cừu Địch mặt lấm tấm mồ hôi vẫn hì hụi sửa chữa, sinh ra ở thôn quê, lại được cha rèn luyện nghiêm khắc, khổ cực với y mà nói là thứ quá quen thuộc, nên không nóng nảy hay cáu gắt gì:

Bao Tiểu Tam ngồi phịch xuống đống cát, hắn kiếm được cái mũ phớt dân cao bồi không biết nhặt từ đống rác nào, áo sơ mi ca rô dài tay, ống tay áo ướt đẫm vì thấm mồ hôi, nhìn Cừu Địch bận rộn:" Mày đúng là rảnh quá hóa rồ rồi, mấy nơi này có gì mà xem? Tao thấy bỏ mẹ đi, mai tới nói chuyện với Mã Béo, quay lại bếp làm việc, tiền tuy ít một chút, nhưng mà không phải lo cơm nước."

Cừu Địch bật cười, vẫn chuyên tâm làm việc, hỏi:" Tam Nhi, trong lý tưởng của mày thì kiếm được bao nhiêu tiền là đủ?"

" Ít nhất cũng phải mấy chục vạn, đủ để cưới một cô vợ chứ." Bao Tiểu Tam đáp mà không cần nghĩ nhiều:

" A, nước lên theo thuyền rồi, tao nhớ hồi mới gặp mày, mày nói kiếm tiền đủ ăn là được, bây giờ lý tưởng cao lên không ít nhỉ." Cừu Địch cám khái:" Cô giáo tao bảo con người sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, bây giờ nghĩ lại đúng thật đấy. Trước kia tao nghĩ, sau này lên huyện làm giáo viên như cô giáo tao, kiếm được 3000 là tốt lắm rồi, về sau lên thủ đô, lại nghĩ ít nhất cũng phải kiếm được việc từ 5000 - 10000 mới bõ, tài khoản ít nhất phải vài chục vạn rồi về quê."

" Thế rồi một lần tao giao hàng tới vành đai ba, vào bãi đỗ xe trong tiểu khu, hỏi mới biết, mua một chỗ đỗ xe ở đó 60 vạn ... Tao mới phát hiện ra, lý tưởng của mình vẫn quá kém cỏi."

" Muốn thì ai chẳng muốn chứ? Tao còn muốn kiếm được đô la, sống trong biệt thự, ngủ với gái Tây kia, nhưng liệu có khả năng đó không?" Bao Tiểu Tam vừa nói vừa mơ mộng, mộng tưởng từ nhỏ của hắn chính là cưới em gái tóc vàng mắt xanh, nói tới đó tỉnh ngộ:" Ê, sao mày lại nhắc tới chuyện này, có cơ hội à?"

Cừu Địch lắp bu-gi vào, giơ ngón cái lên:" Tám chín phần, tao đang nghĩ xem kiếm được bao nhiêu tiền đây này."

"Oa oa oa -" Bao Tiểu Tam kích động tức thì, ngồi bật dậy chạy tới bên Cừu Địch truy hói:" Nói mau, là chuyện gì?"

" Chuyện tốt, chính là những thứ hôm nay chúng ta nhìn thấy đó."

" Chúng ta nhìn thấy cái gì?"

" Mày nói thử xem, nhìn suốt dọc đường mà mày còn không biết à?" Cừu Địch lấy giẻ lau dầu mỡ, con xe này cũng được lắm, mỗi tội không biết bảo dưỡng đâm ra nát quá, đưa về Bắc Kinh thì tốn công, nếu ở Bắc Kinh vớ được con xe này, y sửa sang lại ngon ngay. Trước giờ Cừu Địch vẫn thích xe mô tô, cơ mà chẳng có cơ hội sở hữu, cái xe giao hàng không tính.

Nhìn thấy cái gì nhỉ? Bao Tiểu Tam vắt óc nghĩ, có thấy quái gì đâu, một đám thợ vùng ngoài tới, toàn là chuẩn bị cho bộ phim lớn sắp quay, hình như tên là Thiết Kỵ. Nói là tái hiện lại câu chuyện thiết kỵ Mông Cổ chinh chiến vào thế kỷ 11, câu chuyện thế nào Bao Tiểu Tam không hiểu, nhưng mà thế trận thì làm lớn lắm, tường thành ở Ngự Lâm Bảo xây cao tới mười mấy mét rồi, gỗ làm các loại đạo cụ ở Hậu Bàn Câu sắp chất đống thành từng ngọn núi nhỏ.

" A, tao hiểu rồi!" Bao Tiểu Tam hưng phấn nói:" Ý mày là bọn mình đi trộm ít gỗ về bán hả?"

Lối suy nghĩ này làm Cừu Địch mím môi hít như đau răng, Bao Tiểu Tam biết mình nói sai rồi, vội vàng sửa lời:" Trừ gỗ ra thì còn cái gì kiếm được tiền nữa nhỉ ... A, đúng rồi, cái trại ngựa, nghe nói là mời mấy đội ngựa tới quay phim. Mày muốn kiếm mấy con ngựa, có đường tiêu thụ không?"

" Cút thật xa vào cho tao, suốt ngày chỉ nghĩ tới việc trộm đồ của người ta, không làm mà muốn có ăn, đó là chuyện đáng hổ thẹn." Cừu Địch mắng:

" Thôi đi, phàm chuyện đáng hổ thẹn thì đều kiếm ra tiền, phàm là kẻ ác thì đều giàu có, nhìn Mã Béo đi, một suất cơm hộp toàn khoai tây củ cải bán 20 đồng, thêm vào ít thịt bát 35 đồng, kinh phí chỉ có vài đồng ... Cơ mà tao đoán giờ Mã Béo làm ăn không còn dễ dàng nữa, nhà Nhị Quải với chị Ngưu đều không đi làm diễn viên nữa, sang bán cơm hộp rồi đấy." Bao Tiểu Tam có giới hạn đạo đức thấp tới mức không biết cái thứ đó có tồn tại ở hắn không, may mà thằng này suy nghĩ đơn thuần, thông minh một chút chắc là tai họa:
Bình Luận (0)
Comment