Chương 128: Tái ngoại thu về. (4)
Chương 128: Tái ngoại thu về. (4)
Sửa xong rồi, Cừu Địch ngồi lên xe, nổ máy, bạch bạch bạch, chạy được rồi, Bao Tiểu Tam nhảy ngay lên xe thúc giục mau mau trở về, quên luôn chuyện kiếm tiền.
Đói rồi, về chén thôi.
Đi đi về về mất mấy chục km, đường xá thì tệ hại mà xe thì như đồ đồng nát, thời tiết thì khỏi nói nữa, hai người mệt phờ, tới thẳng chỗ Diễm Hồng ăn uống. Nhờ phúc Quản Thiên Kiều, bọn họ ăn uống ở đây đều được giảm giá, thi thoảng đồ thừa trong bếp còn cho luôn. Ăn ngon, tiết kiệm tiền, thi thoảng trêu ghẹo cô chủ xinh đẹp vài câu, tội gì mà tới chỗ khác?
Có điều gần đây tâm trạng Hồ Diễm Hồng không tốt, thi thoảng giống như vừa khóc, hai mắt đỏ hoe, nên chẳng nỡ trêu ghẹo cô.
Mỗi người hai bát mỳ thịt dê to, ăn xong nhìn đồng hồ đã là 14 giờ chiều, trả cái xe đồng nát cho cậu của Diễm Hồng. Hai người ăn no lại kiếm chai rượu nhỏ, hiếm khi thấy vẻ mặt khoan khoái của Cừu Địch, với hiểu biết của Bao Tiểu Tam với y, tám phần là có chuyện hay rồi.
À đúng rồi, chuyện kia mới hỏi được một nửa, Bao Tiểu Tam muốn hỏi, Cừu Địch ở nhà hàng lảng đi. Ăn xong trên đường về nhà trọ, Bao Tiểu Tam lại truy hỏi:" Này này, Cừu Địch, rốt cuộc là chuyện gì thế, nói ra cho tao vui với nào."
" Chính là chuyện mà chúng ta nhìn thấy sáng nay đấy, nhưng không phải là ăn trộm, mày cũng nên động não đi chứ."
" Mày nghĩ ra rồi tao nghĩ nữa làm đếch gì cho tốn công?"
" Mày đúng là ... để xem giải thích cho mày ra sao đây?" Cừu Địch bóp trán, Tam Nhi trừ đánh nhau chỉ biết trộm gà bắt chó, không biết mấy thứ vòng vèo, y nói vắn tắt:" Nói thế này đi, số công trình, tường thành, vật liệu gỗ, đội ngựa, tất cả đều phải đầu tư một khoản tiền lớn đúng không?"
" Ừ, tao thấy mấy trăm vạn là ít, nhưng mà có phần của bọn mình đếch đâu." Bao Tiểu Tam nhìn tiền trong túi người ta là thèm:
" Tiền này do Bằng Trình đầu tư đúng không?"
" Chắc chắn rồi, Hách Lai Vận chạy đi chạy lại la hét suốt ngày mà."
" Ài, mày nghĩ đi, nhất định là Hoa Hâm chủ động tìm tới Bằng Trình làm vụ này."
Cái này khỏi phải nói, ở đây từ địa điểm, đạo cụ, diễn viên quần chúng, cơm nước, toàn là do Bằng Trình ép mua ép bán, người khác muốn làm ăn nơi này chỉ có cách tìm hắn mới thuận lợi, Bao Tiểu Tam rùng mình:" Tao hiểu rồi, có người muốn chơi Bằng Trình một vố thật đau đây mà ... Cơ mà không phải, nếu là tao gài bằng Trình không sao, nhưng mà Hoa Hâm với Bằng Trình là cào cào cùng xâu, hại Bằng Trình chẳng phải hại luôn bản thân Hoa Hâm à?"
" Nếu đúng mày nói chỉ chơi một vố đau thì không có ý nghĩa gì, hại người hại mình, nhưng nếu chơi chết luôn Bằng Trình, bản thân tuy thương nặng song lại giải quyết được vấn đề một lần mà mãi mãi thì sao nào, bọn họ có khả năng làm thế, dù sao Hoa Hâm lớn hơn Bằng Trình, họ chịu được tổn thất."
" Giả sự dùng chiêu này rút sạch tiền mặt của Bằng Trình, sau đó chơi một đòn nữa, phim trường đóng cửa kiến thiết, cắt đứt nguồn khách, chặn cả đoàn làm phim, thế là Bằng Trình chỉ có thể chờ chết."
" Đúng, nhất định là như thế, tao đã nói mà, sao bỗng dưng lại xử lý Kỳ Liên Bảo chứ. Bằng Trình mất đi chỗ dựa này, kết cục là chia năm xẻ bảy ... Không thể sai được, chắc chắn là thế ... Hơn nữa còn mau chóng thực thi. Tao đang nghĩ xem, tin này có thể biến thành tiền không?"
Cừu Địch tự lẩm bẩm một tràng dài, thấy Bao Tiểu Tam đần thối mặt, cười:" Không hiểu không sao, tao không cười mày đâu."
Bao Tiểu Tam cũng thông cảm:" Ừ, mày cười cũng không sao, tao biết mày bị đánh ngu người rồi mà."
Cừu Địch đấm hắn một cái, Bao Tiểu Tam nào có chịu thua thiệt, cũng đạp một phát, hai người như trẻ con tiểu học đấm đá nhau về tận nơi thuê trọ.
Ế, cửa mở mà không thấy Cảnh Bảo Lỗi đâu, hai người vào phòng, đi đâu mà để cửa hớ hênh thế này, tài sản của họ tuy không có mấy nhưng toàn đồ nhạy cảm, gọi điện thử ... Không ngờ chuông reo ở phòng bên cạnh. Bao Tiểu Tam chạy ngay ra ngoài, nghiêng tai nghe, lập tức chạy về, đùng đùng nổi giận kéo tay Cừu Địch:" Địt mẹ nó, Bảo Đản ở trong phòng Kiều, hai người họ ngủ với nhau bao giờ?"
" Không thể nào." Cừu Địch không tin, bấm máy lần nữa, đúng là nghe thấy tiếng chuông trong phòng Quản Thiên Kiều, y cũng sững sờ, hai người đó từ lúc nào phát triển tới mức này, bọn họ lại không phát hiện ra:" Gõ cửa đi!"
Bao Tiểu Tam không đợi Cừu Địch nói đã lấy chân đá cửa rầm rầm, không ai ra mở cửa, hắn chửi bới:" Mở cửa, Bảo Đản, thằng chó má mày chứ, lợi dụng tao không có nhà ngủ với em gái tao à, mày muốn chết rồi!"
Cửa vẫn không mở ra, Cừu Địch gõ cửa:" Thiên Kiều, cô có trong đó không?"
Không ai trả lười, Bao Tiểu Tam bám ống nước leo lên, cửa sổ kéo rèm che kín rồi, căng mắt không thấy gì bên trong, hắn nhảy xuống, hồi xiêu phách lạc:" Xong rồi, chắc chắn là đang chơi tới cao trào rồi!"
" Cũng đâu tới mức không dám trả lời." Cừu Địch nghi hoặc:
" Bọn họ xấu hổ chứ còn sao, dám làm chuyện đó sau lưng anh em." Bao Tiểu Tam cứ tưởng tượng cảnh Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi đang ôm nhau lăn lộn trên giường là phát cuồng:
Đúng lúc này then cài cửa bên trong cạch một tiếng kéo ra, cửa mở he hé, Bao Tiểu Tam thò đầu vào nhìn, quả nhiên là Cảnh Bảo Lỗi và Quản Thiên Kiều cùng nằm trên giường, còn đắp chăn nữa, chỉ lộ đôi mắt. Cảnh tượng này làm Bao Tiểu Tam còn suy nghĩ gì được nữa, nhảy thẳng vào chửi um lên:" Bảo Đàn, thằng chó chết mày là thứ vô liêm sỉ, Kiều là em gái tao, máy biết không hả? Mày cưỡi em gái tao, tao đè mẹ mày ..."
Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi nằm im, mắt chớp liên hồi, Bao Tiểu Tam thoáng cái tỉnh người, hai người họ nằm đó, vậy thì ai mở cửa?
Nghĩ vậy một cái, sống lưng lạnh toát, hắn không chút suy nghĩ lao thẳng vào gầm giường, Cừu Địch lúc này vừa bước vào cửa, thấy cảnh trên giường thì tung ngay nắm đấm vào sau cửa.
Chát! Một tiếng kêu đanh gọn, nắm đấm đấm vào lòng bàn tay đối phương.
Không phải, là bị đối phương dùng bàn tay đỡ lấy, tay nắm lại, chộp tay Cừu Địch.
Hai người đối diện nhau, không ngờ là Kỳ Liên Bảo mặt màu râu ria, hai mắt hung tợn, tay hắn bóp lại, đốt ngón tay kêu răng rắc, lồng ngực cánh tay như phồng lên, làm Cừu Địch thất kinh lùi lại mấy bước.
Thằng này bị cảnh sát bắt rồi cơ mà, sao lại ở đây?
Trong đầu Cừu Địch hiện ra đúng một đáp án: Vượt ngục!