Chương 129: Biến số xuất hiện. (1)
Chương 129: Biến số xuất hiện. (1)
Cừu Địch lùi lại cảnh giác nhìn Kỳ Liên Bảo, không dám có hành động lỗ mãng nào, lúc này y đối diện với tình cảnh khó khăn, chạy thoát ra ngoài tìm cứu viện nhưng để lại ba người bạn làm con tin, ở lại chưa chắc giải quyết được gì.
Đầu Cừu Địch vận hành quá độ muốn bốc khỏi nhưng bất ngờ Kỳ Liên Bảo lại không ra tay, toàn thân lại còn buông lỏng, nhìn Cừu Địch từ trên xuống dưới một lượt, gật gù:" Thằng nhãi, vậy mà khôi phục được rồi, nền tảng không tệ, có muốn đánh trận nữa không?"
" Anh hình như sống chẳng ra gì nhỉ!" Cừu Địch mỉa mai lại, mặc dù Kỳ Liên Bảo cười, nhưng thần sắc tiều tụy, râu dài lởm chởm, toàn thân bẩn thỉu, mang cảm giác anh hùng mạt vận:
" Mẹ nó, liều thôi!" Bao Tiểu Tam xông ra kéo cái ghế muốn liều mạng, có điều Kỳ Liên Bảo chẳng coi ra gì chỉ nghiêng đầu liếc một cái là hắn chột dạ rồi. Hắn tự biết mình không qua nổi mấy chiêu với người này, khẩn trương tới toát mồ hôi, hết nhìn Cừu Địch lại nhìn hai người bạn trên giường, không biết phải làm sao:
" Đừng sợ, hắn trốn ra đấy!" Cừu Địch nói ra câu này, lòng tin cũng quay trở lại, chuyện tới mức này phải đánh cược thôi, không thể giao quyền chủ động cho đối phương được, đi tới một bước lấy ghế trong tay Bao Tiểu Tam, đặt bên giường, phất tay làm động tác mời:" Ngồi đi, anh không cần khẩn trương ... Tam Nhi, mày thả Thiên Kiều và Bảo Lỗi ra, đừng kêu, không có chuyện gì đâu, Kỷ lão đại lòng còn vướng bận nên chạy về giải quyết hậu sự thôi."
Đừng khẩn trương? Mày bảo Kỳ Liên Bảo đừng khẩn trương à? Tao mới là người đang khẩn trương đây này. Bao Tiểu Tam cực kỳ hoài nghi cái đầu của Cừu Địch có vấn đề thật rồi, có điều hắn cũng ngay lập tức phát hiện ra, hình như Kỳ Liên Bảo thực sự rất khẩn trương, bộ dạng thảm hại lén lút đó, làm hắn hiểu ra.
Nếu thằng này được ông chủ phía sau mua chuộc cảnh sát thả ra thì đã chẳng phải dùng cách này, mà đàng hoàng tới bắt họ rồi.
" Ha ha ha, trông tao thảm lắm à?" Kỳ Liên Bảo thoải mái ngồi xuống:
Bao Tiểu Tam cẩn thận tới bên giường, thử thả người, thấy đối phương chẳng đề ý mình làm gì mới to gan hất chăn lên. Đúng, hai người đều bị trói chân trói tay, nằm thẳng tắp, miệng còn bị nhét thứ gì đó, rút ra một cái, té ra là tất của Quản Thiên Kiều, thế là cái mặt hắn không vui nữa ... Quản Thiên Kiều như đọc được ý nghĩ của Bao Tiểu Tam, trừng mắt lên với hắn, có điều cô không dám nói gì.
" Vì để chúng yên ổn chút, nên tao không thể không dùng hạ sách này ... Cừu Địch phải không? Bây giờ mày còn nói với tao mày là đầu bếp chứ?" Kỳ Liên Bảo nói với Cừu Địch, nhưng mắt thì đảo qua bàn của Quản Thiên Kiều, trên đó một đống trang bị, di động, laptop, máy quay hình cúc, máy quay hình bật lửa, tất cả được bày ra như triển lãm.
Đến ngay cả Quản Thiên Kiều cũng không nói được gì, không biết làm sao cái thứ âm hồn bất tán này lại chạy về.
" Vốn tao không phải định đi tìm bọn mày đâu, chỉ muốn tìm Lý Kính Tùng cho hắn một bài học, không ngờ hôm qua vừa vặn chứng kiến bọn mày xử lý hắn ... Làm tốt lắm, lặng lẽ giải quyết được một đối thủ, đúng không?" Kỳ Liên Bảo giọng điệu mỉa mai:
Quản Thiên Kiều hơi xấu hổ, cô làm nhiệm vụ cảnh giới, vậy mà không phát hiện ra bên mình bị theo dõi, đây là lỗi của cô. Ba đứa con trai thì chửi thầm, thằng họa sĩ đó biến rồi vẫn để lại họa cho người ta.
" Chuyện này thì bây giờ tôi chẳng giấu gì anh nữa, chúng tôi được một công ty điều tra thương vụ ở Bắc Kinh ủy thác, lần này tới để tìm hiểu thông tin về Bằng Trình ... Khả năng bên ủy thác không chỉ giao nhiệm vụ cho chúng tôi, mà bên ủy thác cũng không phải là chỉ có một nhà, cho nên mới xuất hiện loạn cục đều là vì moi tin. Kỳ lão đại, anh muốn biết cái gì?" Cừu Địch đứng dựa lưng vào cửa sổ, nhìn có vẻ không định gọi người:
" Tao chỉ muốn biết, là kẻ nào muốn kiếm chuyện với tao? Là bọn mày hay là Lý Kính Tùng?" Kỳ Liên Bảo hỏi thẳng thừng:
Cừu Địch lắc đầu:" Không phải chúng tôi, cũng không phải là Lý Kính Tùng."
Í, ngay cả Ký Liên Bảo cũng bất ngờ, trong tình huống này hắn đã chắc chắn đối phương sẽ đổ hết cho Lý Kính Tùng, không ngờ lại là câu trả lời như vậy, làm hắn nhất thời không biết phải nói sao.
Cừu Địch lúc này tỏ ra hết sức bình tĩnh:" Vừa rồi tôi cũng nói đấy, phía ủy thác không chỉ có một nhà, điều tra viên tới đây không phải chỉ có một nhóm. Trước ngày hôm qua chúng tôi cũng nghi ngờ là Lý Kính Tùng, nhưng kết quả không phải hắn, mà là đám người khác."
" Vậy vì sao không phải là bọn mày?" Kỳ Liên Bảo chỉ thẳng mặt Cừu Địch:
Bao Tiểu Tam toát mồ hôi, tay siết chặt chuẩn bị chiến đấu, lúc này hắn đứng chắn trước mặt Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi, hai người đó hoàn toàn không có sức đề kháng trước Kỳ Liên Bảo.
" Đó là vấn đề góc độ, chuyện hôm đó xảy ra ở bên phải đường, góc chụp từ trên cao chiếu xuống, chỉ có từ cửa sổ nào đó hoặc nóc nhà khách mới chụp được. Hơn nữa phải còn là máy ảnh có ống kính tele, anh nhìn thấy rồi đấy, trang bị của chúng tôi đều là hạng sơ cấp, không đạt tới trình độ đó." Cừu Địch đem lời của Lý Kính Tùng ra trả lời:
Câu trả lời này có vẻ như khiến Kỳ Liên Bảo rất hài lòng, hắn mỉm cười, còn giơ ngón cái lên với Cừu Địch, không biết là có ý gì.
" Cám ơn, xin lỗi mấy đứa bọn mày ... Có điều bọn mày cũng có phải là thứ tử tế mẹ gì đâu, toàn quân khốn kiếp, chuyên làm những chuyện lén lút vụng trộm." Kỳ Liên Bảo trừng mắt với ba người Bao Tiểu Tam, đứng dậy nói:" Chuyện này coi như không liên quan tới bọn mày, làm phiền rồi, song tao cũng tặng bọn mày một món quà ... Không phải lo về Lý Kính Tùng nữa, bây giờ hắn nằm viện, phải mấy tháng mới bò dậy được. Nếu không phải lời hắn nói cũng giống mày thì tao không tin, không ngờ lại có nhiều bọn gián điệp chó má như thế ở trấn Truân Binh."