Chương 130: Biến số xuất hiện. (2)
Chương 130: Biến số xuất hiện. (2)
Kỳ Liên Bảo nói như thế có vẻ như hắn sẽ không kiếm chuyện với bọn họ nữa, Bao Tiểu Tam thở phào, ai ngờ thứ ôn thần đó sắp đi rồi Cừu Địch còn ngăn lại:" Anh mà cứ đi như thế, sớm muộn cũng thành con quỷ hồ đồ, anh chạy không thoát đâu."
" À, thú vị đấy, vậy mày nói xem tao phải làm sao mới có thể biến thành người thông minh?" Kỳ Liên Bảo lần nữa bất ngờ:
" Chỉ cần trao đổi tình huống với người thông minh là anh sẽ biết thôi." Người này không chỉ là người trong cuộc, hơn nữa lại còn khiến Hoa Hâm phải tốn công đối phó như thế, Cừu Địch cho rằng, hắn nhất định là biết không ít chuyện:
" Bây giờ tao là tội phạm truy ngã rồi, mày tin tao à?" Kỳ Liên Bảo liếc xéo y nói:
" Tin, tôi cho rằng người có thể luyện quân thể quyền tới mức đó, dù có kẻ ác cũng không thể nào là hạng tiểu nhân vô sỉ được." Câu này của Cừu Địch làm ba người bạn muốn cáo tường, sao bọn họ không sớm phát hiện tên này đầu óc có vấn đề, đây có phải là truyện võ hiệp Kim Dung đâu, lý lẽ kiểu gì vậy hả trời? Cừu Địch không ngờ bổ xung một câu:" Ngày hôm đó cám ơn anh nương tay, nếu không bây giờ tôi cũng nằm trong bệnh viện nối xương rồi."
" Ha ha ha, lần đầu tiên tao gặp một người bị ăn đòn còn cám ơn đấy, vậy thì mày chắc chắn là muốn trao đổi thông tin với tao chứ? Mày không thấy nếu tao đem chuyện bẩn thỉu Tông Bằng Trình làm nói với mày thì tao thành loại tiểu nhân vô sỉ à? Hơn nữa tao có nói với mày thì cũng không ích gì cả, vì rất nhiều chuyện do chính tao làm đấy." Kỳ Liên Bảo gằn giọng chỉ ngón cái vào ngực mình, hai mắt sắc bén nhìn xoáy vào Cừu Địch, hắn không phải người thông minh gì, nhưng muốn lấy vài lời ngon ngọt để phỉnh phờ hắn thì quên đi, người ta lăn lộn với đời bao năm rồi:
" Tôi chẳng hứng thú với mấy chuyện đó." Cừu Địch suy nghĩ, đây là sự kiện xảy ra bất ngờ, y hành động tương đối trực giác, bản năng, nhưng đây là cơ hội phá cục hiếm có:" Nhưng mà tôi có cảm giác, tên gián điệp thứ ba này phải ở bên cạnh anh, đúng, nhất định hắn ở bên cạnh anh, anh phải biết hắn, phải có quan hệ gần gũi ... Chẳng lẽ anh không có hứng thú với người đẩy mình xuống hố à?"
Càng nói mặt Cừu Địch càng tràn ngập hưng phấn không bình thường, chẳng phải thế sao, người có thể biết Kỳ Liên Bảo là mắt xích quan trọng nhất trong thế lực của Tông Bằng Trình, nhất định không phải nhờ vào theo dõi, chụp trộm mà đoán ra, tám phần phải là người ẩn trong nội bộ.
Mà Kỳ Liên Bảo cũng tựa như phát hiện ra mỏ vàng vậy, mặt sáng bừng lên, hắn đột nhiên hỏi:" Mày biết Nhị Lý Câu không?"
" Biết!"
" Tối nay nơi đó sẽ đốt một đống lửa, mày dám tới không?"
" Đương nhiên dám!" Cừu Địch gật đầu ngay:
Kỳ Liên Bảo làm động tác tao đợi mày rồi xoay người đi ngay, ra khỏi cửa chỉ nghe thấy uỳnh một tiếng, Bao Tiểu Tam đuổi theo xem, tên đó nhảy thẳng từ tầng hai vào ngõ. Buổi trưa ít người, hắn đội một cái mũ chống gió, chớp mắt một cái đã biến mất rồi.
Bao Tiểu Tam lập tức chạy về, hồn vía vừa quay lại, đang định chửi Cừu Địch vài câu, có điều nhìn bộ dạng Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi thì cười khành khạch. Cảnh Bảo Lỗi tức lắm trừng mắt với hắn, Quản Thiên Kiều thì chạy tới mau chóng thu dọn đồ vào trong ba lô, cô luôn sẵn sàng đi bất kỳ lúc nào nên trừ món đồ thiết yếu ở ngoài, tất cả lúc nào cũng để gọn gàng trong rồi, rất chuyên nghiệp.
Trong phòng nhất thời im phăng phắc, mọi người không biết phải nói gì.
Cừu Địch biết bọn họ có ý kiến với mình, chủ động nói:" Tôi biết mọi người bất mãn, nhưng đây là cơ hội, nói về nguy hiểm thì hắn gánh nguy hiểm lớn hơn chúng ta, vì chúng ta có thể dẫn cảnh sát theo bắt hắn cơ mà."
" Ai mà biết hắn tính toán gì, thế này khác nào bàn chuyện lột da với hổ." Cảnh Bảo Lỗi vẫn phản đối, hắn không biết hình dung nỗi sợ hãi khi bị kéo vào phòng, thấy Quản Thiên Kiều bị trói nằm đó thế nào:
Chưa nói tới cái khác, người bình thường, ai muốn dây dưa với một tên tội phạm bỏ trốn chứ?
" Buổi tối tôi sẽ đi một chuyến, tin tôi đi, hắn không có ác ý đâu ... Ài, các cậu không đánh nhau với hắn nên không biết đâu, hôm đó hắn mà xuống tay thật thì tôi gãy chân gãy tay nằm đó rồi, còn hai người vừa xong cũng không đơn giản bị trói chân tay nhét giẻ. Vừa xong bốn người chúng ta dù liều mạng phán kháng cũng không đánh lại hắn, hắn muốn hại chúng ta đã làm xong rồi ..."
" Tôi thừa nhận quyết định vừa rồi của mình có hơi trực giác, tôi chưa biết sẽ nói gì với hắn, chia sẻ gì với hắn, nhưng tôi tin hắn là người hạch tâm nhất, không moi được gì từ hắn, cũng chẳng moi được ở chỗ khác ... Thế thôi, mọi người đừng làm phiền tôi, tôi phải nghĩ cho kỹ đã." Cừu Địch nói xong đưa tay ngăn cản người khác nói, một mình về phòng, sau đó khoanh chân ngồi ngây ra trên giường:
Bao Tiểu Tam rón rén theo sau, thò đầu vào nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của Cừu Địch thì quay lại phòng Quản Thiên Kiều, bảo đừng làm phiền y, sau đó cả ba cũng thì thầm bàn bạc. ... ...
" Ông chủ Tông, tình hình là như thế đấy, chúng tôi cũng đang toàn lực truy bắt."
Hai viên cảnh sát trình bày xong tình hình thì đứng dậy bắt tay tạm biệt Tông Bằng Trình đang chỉ huy ở công trường.
Lấy lời khai theo thông lệ, cách một ngày Tông Bằng Trình mới biết tin, khi tổng đội trị an áp giải Kỳ Liên Bảo tới trại giam, trên đường đi hắn đã nhảy xuống xe, bỏ trốn. Vốn đây chỉ là một vụ án trị an, không phải trọng tội, ai mà ngờ được khả năng tội phạm bỏ trốn? Thế nên chỉ có hai cảnh sát lái xe phía trên, một mình phạm nhân ngồi ở thùng xe phía sau.
Theo như hai cảnh sát áp giải kể lại, không phải bọn họ sơ xuất mà Kỳ Liên Bảo đạp văng cửa xe được khóa bằng xích, xích to bằng ngón tay mà hắn đá đứt được, rồi cứ thế mang còng mà chạy, hai cảnh sát áp giải quá sợ, không dám truy đuổi.
" Vâng, được rồi, nếu có bất kỳ tình huống nào, tôi sẽ lập tức liên hệ với các anh."
Tông Bằng Trình đứng lên tiễn hai viên cảnh sát, từ thái độ khách khí của cảnh sát, hắn có thể khẳng định, Kỳ Liên Bảo không khai gì hết, thế thì việc gì hắn phải bỏ trốn.
Chẳng lẽ hắn biết gì đó rồi, muốn về báo thù?