Chương 131: Biến số xuất hiện. (3)
Chương 131: Biến số xuất hiện. (3)
Vừa tiễn cảnh sát đi, Tông Bằng Trình không còn cái vẻ ung dung trấn định nữa, như chó nhà tang, vội vàng đi tới một chỗ yên tĩnh, xung quanh chỉ có cát, không ai nghe trộm được, bấm điện thoại:" Giám đốc Kim, hỏng rồi, hỏng rồi, Kỳ Liên Bảo chạy rồi ..."
" Thằng đó thật đúng là thứ tai họa mà, hắn giờ là tội phạm bỏ trốn, tội tăng thêm một bậc ..." Kim Ngạn Quốc nói tới đó hơi khựng lại:" Chuyện này có liên quan gì tới anh không đấy?"
" Không, tuyệt đối không liên quan tới tôi ... nhưng tôi thấy chột dạ lắm, sao hắn lại bỏ trốn chứ?" Tông Bằng Trình lo lắng, ai bảo ở loại chuyện này hắn làm việc trái lương tâm với người anh em đó:
" Nhớ kỹ, anh không làm gì hết ... Dù hắn tới tìm anh thì sao nào? Đều là do hắn gây họa cơ mà, không ai làm gì hắn hết!" Kim Ngạn Quốc trấn an:
Câu này chẳng làm Tông Bằng Trình yên tâm hơn là bao, nóng ruột đi qua đi lại, nói nhỏ:" Cảnh sát vừa tới tìm tôi, anh nói xem liệu hắn có chạy về trấn Truân Binh không?"
" Ha ha ha, anh tự nói xem, kẻ thù của hắn ở trấn Truân Binh còn nhiều hơn họ hàng thân thích, nếu là anh thì anh có về không?" Kim Ngạn Quốc hỏi:
" À, đúng, thế thì tôi yên tâm rồi ..." Tông Bằng Trình thở hắt ra một hơi, trấn định lại thầm nhủ, dù thằng đó tìm tới thì cho hắn chút tiền là được, dù sao cũng một thời là anh em ... Có điều chớp mắt lại không vui vẻ gì, cho bao nhiêu tiền đây? Vả lại, nếu cho tiền không phải là mình thành giúp tội phạm bỏ trốn à? Thế thì càng hỏng.
Cứ do dự như thế hồi lâu Tong Bằng Trình mới nhớ ra là mình vẫn còn đang nói chuyện với Kim Ngạn Quốc, cầm máy lên thì đối phương cúp máy rồi ...
Chạy rồi, không ngờ hắn lại chạy!
Ở phía đầu bên kia điện thoại, Kim Ngạn Quốc chẳng hề bình tĩnh như hắn thể hiện, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định đem tin tức không hài hòa với đại cục này bảo lên trên. Người hắn báo chính là trợ lý Hạ xưa nay luôn nghiêm túc, kiêu kỳ, chỉ lạnh nhạt nói một câu: Biết rồi, dù hắn có đầu thai lần nữa cũng đừng mong gây sóng gió gì.
Kim Ngạn Quốc có vẻ như biết nội tình gì đó, cho nên hắn không dám nhiều lời, đợi đối phương cúp điện thoại rồi tay mới có chút run run đặt điện thoại xuống, hai mắt đờ đẫn nhìn không gian vô định trước mắt. Chẳng biết hắn nghĩ tới chuyện gì đáng sợ mà chẳng phát hiện ra tay mình vẫn run liên hồi.
Tội phạm bỏ trốn với người bình thường mà nói là chuyện lớn, nhưng với hệ thống công an mà nói thì lại chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Hai cảnh sát áp giải đang viết báo cáo ở tổng đội, để phạm nhân bỏ trốn, tội không phải nhỏ, tổng đội đã phái ra không ít người truy bắt, điểm đến đầu tiên là trấn Truân Binh, mà nơi đầu tiên bọn họ tìm tới trong trấn là nhà hàng lẩu Tứ Xuyên.
Cái nhà đó xong rồi, người mẹ biết tin hồn xiêu phách lạc, cô con gái xinh đẹp thì nói vài ba câu lại quay đi lau nước mắt, hỏi gì cũng không ra, trong nhà chỉ còn tên ngốc nổi danh toàn trấn, không cần hỏi cũng được.
À có một chuyện lạ nữa, có người báo án, người này là cảnh sát, ở khu vực ga tàu hỏa mà hắn chịu trách nhiệm có một người bị đánh trọng thương đưa vào bệnh viện, theo miêu tả của người bị hại, rất giống với Kỳ Liên Bảo bị truy nã.
Hoàng hôn ngày hôm đó, hai cảnh sát ở tổng đội tới bệnh viện hỏi chuyện người bị hại Lý Kính Tùng, theo lời khai là một họa sĩ tới trấn Truân Binh phác họa, hắn đang chuẩn bị đón tàu hỏa về thủ đô, ở thành phố Bắc Ninh bắt xe ra ga tàu, vừa xuống xe không lâu bị cướp, còn bị đánh thành ra thế này.
Xương hàm bị rạn, đầu không mười mấy mũi, chân trai bị gãy ... Cướp của còn đánh người ta thành thế này, có còn là con người nữa không?
Cho dù vụ án kỳ quặc này còn có điểm nghi vấn, cảnh sát vẫn theo đúng trình tự ghi chép lại lời khai, an ủi vài câu kết thúc qua loa. Không ai chú ý, trong hành lang của bệnh viện có một nam tử dáng vẻ lo lắng đi qua đi lại giống như đang lo cho người thân nằm viện, thực sự cảnh này quá phổ biến, ai mà để ý, vì thế hắn dễ dàng chụp ảnh Lý Kính Tùng nằm bệnh viện.
Những bức ảnh đó ngay lập tức xuất hiện trên điện thoại di động của Hạ Diệc Băng đang ở thủ đô.
Lúc này bóng đêm vừa phủ xuống, bầu trời đêm thành phố chìm trong khói bụi, chẳng nhìn thấy được sao trời, chỉ thấy bầu trời đen chẳng ra đen, mờ mờ đục đục. Thực ra Hạ Diệc Băng cũng chẳng trấn định như vẻ bề ngoài, trong lòng cô cũng đang bao phủ lớp sương mù dày, làm gương mặt luôn kiêu kỳ phải phiền muộn. Chuyện ngoài khống chế đã xảy ra, lại đúng lúc chỉ còn cách thành công có một bước ...
Đêm khuya, bầu trời tái ngoại càng tối đen thăm thẳm.
Nhị Lý Câu không phải là một cái rãnh, mà đó là một lòng sông đã khô hạn.
Chăn thả quá độ mất kiểm soát, khai thác vô tội vạ, thảo nguyên thoái hóa, trải qua mấy chục năm tàn phá không ngừng, cái nơi xưa kia là vùng đất cỏ cây tươi tốt, bây giờ biến thành đất cát, bụi cây gai mọc khắp nơi. Dưới bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, nơi này bao phủ trong một màu tối om, không có một chút sinh cơ nào, chỉ có gió ù ù hoành hành khắp nơi.
Két ... Một âm thanh chói tai khiến người ta kinh hoàng đột ngột vang lên.
Lớn gan như Bao Tiểu Tam vậy mà rụt người lại nấp sau lưng Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi còn thảm hơn nữa, không ngờ nhảy ra sau lưng Quản Thiên Kiều bám vai cô, nhưng lắng nghe một lúc, bốn bề chỉ thấy tiếng gió, chẳng có âm thanh nào nữa.
Cừu Địch cầm đèn pin đi đầu chiều ngược trở lại, Bao Tiểu quệt mũi một cái làm như thằng vừa rồi nhanh như cắt nhảy ra sau Cừu Địch không phải mình, quay đầu lại, trừng mắt lên:" Bảo Đản, mày có bỏ tay ra không thì bảo?"
Quản Thiên Kiều cười khách khách, cố tình vỗ vỗ tay Cảnh Bảo Lỗi cười nói:" Đừng sợ, có chị bảo vệ rồi."
" Đáng ghét, ai cần cô bảo vệ." Cảnh Bảo Lỗi xấu hổ không để đâu cho hết, rời khỏi sau lưng Quản Thiên Kiều:
Bao Tiểu Tam kéo hắn tới chỗ mình:" Mày đừng làm mất mặt anh em chúng ta chứ? Mày xem Kiều có sợ đâu."
" Không phải tôi nhát gan, mà là chỗ quỷ quái này quá đáng sợ, thi thoảng lại có tiếng ma kêu, chẳng qua là thần kinh tôi căng thẳng cao độ, vừa rồi là phản ứng bản năng thôi." Cảnh Bảo Lỗi ra sức phân bua cho hành vi đáng xấu hổ của mình:
À đúng, bọn họ đang đi tìm Kỳ Liên Bảo, không chỉ một người mà toàn quân ra trận luôn.