Chương 132: Đêm khuya gió lớn. (1)
Chương 132: Đêm khuya gió lớn. (1)
Chỗ này không có người sinh sống từ lâu rồi, ngoài ánh sáng chiếu ra từ đèn pin thì không còn nguồn ánh sáng nào khác, đèn pin cũng chẳng soi sáng được bao xa, bốn người vẫn như bị nuốt chửng bởi bóng tối vô bờ.
Cừu Địch vẫn đi đầu dẫn đường còn kể chuyện:" Khi còn nhỏ đi đường vào buổi tối, cha tôi nói với tôi thế này, trên đời này không có chuyện gì đáng sợ hết, sợ hãi do trong lòng sinh ra, là tự bản thân mình dọa mình thôi."
" Nếu sói tới thì sao?" Cảnh Bảo Lỗi phản bác:
" Thảo nguyên đã thoái hóa tới mức này rồi, sói tới đây cũng gạt lệ mà đi thôi." Cừu Địch đùa một câu làm mọi người thoải mái hơn một chút:
Bao Tiểu Tam đi lấm lét như trộm, hai mắt không ngừng đảo quanh, nhưng ngoài đêm tối ra làm cái có gì khác:" Thế âm thanh vừa rồi là cái gì?"
"Kéttt -"
Vừa dứt lời thì âm thanh đáng sợ đó vang ngay lên bên tai, Bao Tiểu Tam hét toáng lên, nhảy ra sau lưng Cừu Địch, từ đèn pin của Quản Thiên Kiều chiếu vào nhìn thấy y đang bóp miệng, rõ ràng âm thanh đó do y phát ra. Cô chỉ lên trời cười khanh khách:" Đó là kền kền, chúng kêu trên trời ấy, bình thường chúng vẫn kêu mà."
Trêu hai tên nhát gan không biết giấu mặt vào đâu, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, Cừu Địch thi thoảng quay sang nhìn Quản Thiên Kiều chủ động đi song song với mình. Không thể không nói, em gái này càng lúc càng khiến y phải ngạc nhiên, một cô gái nho nhỏ xinh xinh như vậy, tựa hồ đi tới đâu cũng là đối tượng bảo vệ, vậy mà trong đêm tối thế này còn can đảm hơn hai thằng con trai phía sau, dám cùng y đi gặp Kỳ Liên Bảo. Đã thế từ biểu hiện của cô suốt dọc đường có vẻ như là người rất quen thuộc hoàn cảnh hoang dã.
" Khỏi cần nhìn tôi, cha mẹ tôi là kỹ sư của đội thăm dò địa chất, tôi quá quen với việc ngủ trong lều hay ở nhà một mình rồi." Quản Thiên Kiều nói hết sức nhẹ nhàng:
Đội ngũ nhất thời im lặng, mấy người họ có quá khứ khác nhau, luôn vô tình khiến cho người khác phải ngạc nhiên. Ví dụ thông tin nho nhỏ mà Quản Thiên Kiều vừa tiết lộ khiến bọn họ mất hồi lâu mới tiêu hóa hết.
Cứ như vậy đi trong đêm đen một lúc, chẳng biết do quen rồi hay ảnh hưởng từ Quản Thiên Kiều, đôi oan gia cũng thả lỏng, thế là lại bắt đầu cãi nhau. Bao Tiểu Tam mắng:" Bảo Đản, mày đúng là vô dụng, để Kỳ Liên Bảo bắt cóc, nếu hắn có ác ý thì toi rồi."
Cảnh Bảo Lỗi cãi:" Lúc đó tôi nghe thấy trong phòng Kiều có động tĩnh, nên đi sang hỏi, ai mà ngờ vừa vào cửa bị tóm, lúc đó tôi không khác gì bị gấu chó ôm lấy, còn không thở nổi."
Điểm này thì không ai nghi ngờ gì, Kỳ Liên Bảo cao trên 1m9, thể trọng tới hơn 100 kg, sức mạnh của hắn vô cùng khủng bố. Ít nhất người có thể trốn thoát từ tay cảnh sát, với người bình thường như bọn họ mà nói, có thể coi là nhân vật truyền kỳ rồi.
" Cừu Địch, hiện giờ chúng ta đang đi trên con đường phạm pháp đấy, biết mà không báo chính là tội bao che tội phạm." Cảnh Bảo Lỗi đi cuối đội ngũ nói, lòng hắn cứ lấn cấn chuyện này mãi:
" Sao cậu còn đi làm gì!" Cừu Địch không trả lời mà đốp cho một câu, Cảnh Bảo Lỗi tức giận dừng lại, nhưng bốn phía tối lửa tắt đèn, lại sợ hãi bám theo bước tiến đội ngũ:
Quản Thiên Kiều thi thoảng quay đầu lại nhìn, cứ như sợ hai anh chàng phía sau bị sói tha vậy, đi tới gần Cừu Địch hơn. Lúc này nhiệt độ phải là - 4 tới - 5 độ C, mọi người đều mặc áo ấm chùm mặt, dù thân thể kề sát nhau cũng chẳng có cảm giác gì, cô nói nhỏ:" Tôi biết anh có khúc mắc trong lòng, nhưng liệu có được đáp án ở chỗ hắn không? Mặc dù hắn là nhân vật mấu chốt trong chuyện này, nhưng là quân cờ bỏ rồi, liệu còn tác dụng không?"
" Chúng ta không phải cũng là quân cờ bị người ta bỏ rơi à? Nói ra hai bên cùng chung tình cảnh, chúng ta là loại vô danh tiểu tốt còn không cam lòng, hắn hùng bá nơi này đã lâu lại cam lòng sao?"
Nói vậy cũng phải, sau khi xảy ra chuyện, Cáp Mạn chỉ bảo bọn họ rút lui rồi không ngó ngàng gì tới nữa, nói xong thì kinh phí cũng ngừng luôn, ba người bị thương như vậy, công ty không hỗ trợ lấy một đồng. Mặc dù đây cũng là chuyện trong dự liệu, nhưng vẫn khiến người ta thấy thói đời quá bạc bẽo. Có lẽ quay trở về kết quả tốt nhất là được chút tiền bổ trợ, nhưng cô cũng thấy không đáng cho ba người bạn của mình.
" Dừng!"
Cừu Địch dừng bước, trong tầm mắt của y đã thấp thoáng thấy được ánh lửa nhỏ như hạt đỗ, trong bóng đêm giữa đồng hoang hết sức bắt mắt, ánh lửa đó khiến y bất giác mỉm cười.
" Chuyện này không nằm trong phạm vi chúng ta nên làm nữa, mặc dù tôi cho rằng, người này không tệ hại như chúng ta nghi, nhưng vẻn vẹn là trực giác thôi, có thể sự thực hoàn toàn khác với bề ngoài."
" Hai ngày qua tôi đi khắp nơi, từ trong trấn tới ngoài trấn, mọi thứ đều bất thường, gặp Kỳ Liên Bảo, có lẽ tìm được câu trả lời, có lẽ uổng công vô ích. Dù tìm được đáp án thì chúng ta chỉ đổi lấy được một khả năng giao dịch với Cáp Mạn thôi ..."
" Cho nên trước khi gặp hắn, tôi hỏi lại mọi người lần nữa, nếu không muốn, đừng tham gia vào vũng nước đục này. Như Bảo Lỗi nói đây, hắn là tội phạm bỏ trốn, ngày nào đó hắn bị bắt, nói không chừng sẽ liên lụy tới chúng ta." Cừu Địch trưng cầu ý kiến đội ngũ lần cuối:
" Không sao, tao chỉ sợ ma, không sợ người." Bao Tiểu Tam lên tiếng đầu tiên:
" Chuyện này chúng ta đã thương lượng ở nhà rồi, chúng tôi ủng hộ anh, tôi cũng thấy người này không hung ác như bề ngoài." Quản Thiên Kiều mỉm cười nói:" Không được việc gì cũng coi như có thêm một lần kinh nghiệm sống đi, cái nghề này bản thân có nguy hiểm rồi."
" Đừng nhìn tôi, mọi người nỡ bỏ tôi lại à?" Cảnh Bảo Lỗi còn nói gì được nữa, ở loại hoàn cảnh này chỉ đành theo số đông thôi, cho dù nhảy xuống hố, ít ra thì còn có người nhảy cùng, vẫn hơn ở lại nơi quỷ quái này:
" Vậy thì đi thôi." Cừu Địch xoay người dẫn đầu đi về phía ánh lửa kia: