Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133: Đêm Khuya Gió Lớn. (2)

Chương 133: Đêm khuya gió lớn. (2) Chương 133: Đêm khuya gió lớn. (2)

Lửa được đốt bằng những cành cây đã chết khô nhiều năm, thêm vào phân trâu phơi khô, trong ngọn lửa thi thoảng lại có những tiếng nổ lộp bộp. Ánh lửa chiếu sáng gương mặt râu ria tiều tụy của Kỳ Liên Bảo, chỗ sáng chỗ tối, làm hắn trông tang thương tịch mịch. Đôi mày hắn nhíu chặt, tay cầm cành cây nhỏ, thi thoảng vô thức khơi đống lửa.

Chính bản thân hắn cũng không biết mình đang làm gì, muốn làm cái gì, mấy người trẻ tuổi vùng ngoài tới kia, bọn chúng cũng chẳng thể làm được gì cho mình.

Giống như hắn, uổng phí một thân võ lực, nhưng chẳng có đất dụng võ.

Thực ra chẳng phải tới bây giờ Kỳ Liên Bảo mới có suy nghĩ này, mấy năm qua hắn đều sống không mục đích, hoang mang vô định như thế, có lẽ bạo lực chính là phát tiết cho bất lực, mờ mịt của hắn.

Hắn nheo mắt lại, thi thoảng lắng nghe xung quanh, cảm thụ hơi ấm từ ngọn lửa truyền tới, khi cô đơn, con người ta luôn rơi vào vòng xoáy hồi ức. Cô đơn cũng luôn đánh thức những câu chuyện đẹp, hoặc chẳng đẹp đã trải qua, nhưng là thứ duy nhất an ủi được sự cô độc và buồn tẻ.

Trông hắn có vẻ như đang khép mắt lại dưỡng thần, nhưng không ai biết được rằng, hắn đang hoài niệm sân huấn luyện năm xưa, tiếng hô khẩu hiệu, nắm đấm tung ra, mồ hôi như mưa, cọc gỗ, lưới sắt, tường bện bằng thừng. Ở trong hoàn cảnh máu và lửa đó, tất cả đều là quân nhân xương sắt lòng son, đều là anh em thân hơn người nhà.

Chỉ có điều bọn họ sinh ra không gặp thời, đại đa số cuộc đời tòng quân của bọn họ chỉ có từ huấn luyện tới diễn tập, sau đó là xuất ngũ, người mới tới, người cũ đi, vòng đời lặp đi lặp lại ...

Hắn giống như đang tự hỏi lòng, đối với quân nhân cảm giác vinh dự đã khắc vào trong xương, sai là sai, đúng là đúng, không được có chút mập mờ qua loa nào, mà bây giờ hắn nhận ra những việc làm của mình, không còn phân biệt được yêu ghét rõ ràng như đã từng có nữa.

Quân nhân thời đại này không còn phúc lợi được đảm bảo phân phối như cách đây mười hai mươi năm, sau khi phục viên có hai loại lựa chọn, về quê làm nông dân hoặc vào thành làm lao động.

Kỷ Liên Bảo chẳng có điều kiện kinh tế dư dả, chỉ có thể lựa chọn cái sau, hơn nữa khi đó hắn trẻ lắm, tự tin bằng vào đôi tay kiếm được sự nghiệp. Vậy nhưng làm bạn với sắt thép, xi măng, giàn giáo mấy năm trời, cho dù miệt mài chăm chỉ cũng chẳng có được bao nhiêu tiền. Cho dù hắn sống rất cẩn thận, né tránh xung đột với người khác cũng vẫn bị bắt nạt, cho dù hắn thân thủ bất phàm cũng khó địch được số đông ùa cả tới, cho tới một ngày hắn vì đòi lương mà đánh người, bị người ta chém cho trọng thương.

Đời người khi đã xuống tới đáy rồi thì sẽ đi lên, khi đó hắn gặp được Tông Bằng Trình vẫn là ông chủ nhỏ làm thầu xây dựng ở Bắc Ninh, cho hắn vài trăm đồng tặng than trong tuyết chữa thương. Hắn cũng gặp được Hồ Lôi xuất thân quân ngũ, rồi từng trải qua những chuyện giống hắn hai người nhanh chóng thân như anh em một nhà.

Hắn gặp được Hồ Diễm Hồng, ngày ngày mua cơm hộp cô làm, chỉ để nghe một câu nói của cô, nhìn gương mặt xinh đẹp lấm tấm mồ hôi vẫn nợ nụ cười thật rạng rỡ, một ước mơ nho nhỏ xuất hiện khiến cuộc đời hắn có con đường rõ ràng.

Cuộc đời Kỳ Liên Bảo từ đó rẽ sang một trang khác, hắn báo đáp ân tình, giúp ông chủ Tông như hổ thêm cánh, đội xây dựng nhỏ không ngừng tạo ra truyền kỳ xoay chuyển tình thế, dám đánh dám cướp, liên tục đánh bại người trong nghề.

Sau khi Hoa Hâm đầu tư xây dựng phim trường Đại tây bắc, Tông Bằng Trình dẫn người về quê, lập ra hai cái nhà khách, đồng thời giở mọi thủ đoạn ngăn cảnh khu nghỉ dưỡng kia xây dựng lên, tránh cướp khách của mình.

Kỳ Liên Bảo vẫn còn nhớ, khi đó mình vỗ ngực hứa hẹn sẽ giành vụ làm ăn này cho ông chủ, tha hương phiêu bạt nhiều năm, có tiền là kiếm, có chuyện làm ăn là cướp thành tiêu chuẩn hành xử của hắn. Cho dù đối phương là đội thi công lớn của tỉnh, cho dù đối diện với mấy chục người, mấy trăm người cũng không sợ, dẫn đội thi công của trấn truân binh, vung cuốc làm cờ, giơ xẻng làm súng, chiến đấu với đội thi công đông hơn gấp bội phần.

Đó là một cảnh tượng thê thảm không bao giờ xua tan được, cuốc to bằng cánh tay cứ nhè người ta mà bổ bất cần biết sống chết; tảng xi măng to bằng cái bát cứ nhè đầu mà đập không suy nghĩ gì. Cả khu vực cách phía bắc trấn 3km thành bãi chiến trường, người nọ tới người kia nằm xuống ... Cứ đánh, đánh tới khi đội thi công vùng ngoài kia chùn tay, sợ hãi, lùi bước. Hắn thì đánh tới hai mắt đỏ ngầu, đánh tới say máu, dẫn người truy đuổi đám công nhân đang chạy tháo thân đó, đuổi từ công trường ra vùng hoang vu, đuổi từ ngoài tòa nhà vào trong tòa nhà ... Tới khi Hồ Lôi xảy ra chuyện.

Chính mắt hắn nhìn thấy một công nhân mặt đầm đìa máu lâm vào bước đường cùng nổi điên cầm xẻng sắt từ phía sau lưng Hồ Lôi xông tới, hắn hét to cảnh báo, cái xẻng sắt vẫn đạp vào đầu Hồ Lôi. Người anh em của hắn như một cái cọc gỗ, ngã thẳng từ tầng hai xuống.

Hắn còn nhớ lúc đó mình hóa điên, xông lên tóm kẻ hành hung, đấm đá vật, đánh cho tên đó thoi thóp, hắn vẫn điên cuống giơ kẻ đó lên, muốn ném từ tầng hai xuống.

" Bảo ca ... Đừng giết người."

Nhị Bì khi đó còn nhỏ, kinh hoàng hét lên ngăn cản, cùng mấy người nữa giữ chặt hắn, tên đó đã thảm lắm rồi, nếu ngã xuống thì chết là cái chắc.

Hắn gầm lên phẫn nộ, ném tên đó xuống dưới chân, vội chạy đi xem tình hình Hồ Lôi, đưa tay sờ mũi vẫn thấy thở, liền cõng người anh em sớm chiều bên nhau ấy tới trạm xá, hắn như con dã thú ép đám bác sĩ nhà quê chỉ biết tiêm thuốc phải cứu Hồ Lôi.

Về sau nữa người tham gia ẩu đả bị bắt, lại được thả.

Về sau nữa Hồ Lôi bị thương hôn mê mấy tháng trời cũng tỉnh lại, nhưng thành kẻ ngốc, Diễm Hồng khóc rất nhiều, vừa chăm sóc anh trai vừa làm việc kiếm tiền ... Ngày tháng đó hắn ở trong trại giam, chỉ nghe người ta kể lại, không biết làm sao một mình cô qua được, hắn muốn mang tới cho cô hạnh phúc, nhưng lại chỉ đem tới bất hạnh vô bờ.
Bình Luận (0)
Comment