Chương 134: Đêm khuya gió lớn. (3)
Chương 134: Đêm khuya gió lớn. (3)
Kẻ đánh Hồ Lôi chẳng cách nào gánh được trách nhiệm do tội lỗi hắn gây ra, công nhân của đội thi công toàn là người đói rách, hắn bị thương còn nặng hơn Hồ Lôi, tứ chi gãy ba, xương chân gãy vụn, cả đời tàn tật.
Còn Kỳ Liên Bảo thì đánh một trận thành danh, không đội thi công nào ở ngoài dám vào trấn Truân Binh, vụ án ẩu đả vũ khí đó vì diện liên quan quá rộng, người trong trấn không ngừng kéo lên thành phố kiếm chuyện, nên bị gác lại, tới nay chưa có phán quyết.
Dù có phán quyết thì sao nào? Hai bên từng đối địch giờ đã bắt tay tươi cười, có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng giải quyết được vấn đề vương mắc một cách hòa bình, chẳng qua là nhường ra lợi ích mà thôi.
Chỉ có những người thậm chí chẳng hiểu vì sao mà tham gia cuộc đánh nhau ngày đó chẳng thể quay ngược lại quá khứ, bao gồm những công nhân bị thương tật, cũng bao gồm người anh em của hắn, ước mơ nhỏ của hắn từ đó cũng tắt theo, hắn không còn được thấy nụ cười trên mặt Diễm Hồng nữa.
Kỳ Liên Bảo ngẩng đầu lên hít mạnh thu nước mũi về, đưa tay lau mắt ươn ướt, thế rồi hắn nhìn thấy bốn người chẳng biết từ bao giờ đứng cách đống lửa không xa nhìn hắn không chớp ... Hắn nhận ra mình vừa thất thần, ngượng ngùng nói một câu:" Tới đây sưởi ấm đi."
Không ngờ thấy được một mặt đa sầu đa cảm của tên ác ôn này, bốn người trẻ tuổi nhìn nhau, chẳng ai hiểu Kỷ lão đại u sầu vì cái gì.
Vị trí này không tệ ba mặt được ngăn cách bằng tảng đá lớn đan cài lẫn lộn, dưới đất hình như còn có cỏ nữa, dù thế nào gì gió cát cũng không thổi tới được nơi này.
Cừu Địch đi tới đưa cho hắn vài thứ, hai chai rượu, một miếng thịt trâu bọc giấy báo. Kỳ Liên Bảo không khách khí, xé miếng thịt trâu lớn nhai, mở chai rượu tu ừng ực, khá một tiếng thoải mái. Chỉ có người từng trải qua cái lạnh trong đêm ở tái ngoại mới hiểu hết ý nghĩa của chai rượu mạnh là thế nào.
Kỳ Liên Bảo quệt miệng nói:" Tao không cần cám ơn nữa, giúp tao một việc, tao cho bọn mày lợi ích lớn."
" Giúp việc gì?" Bao Tiểu Tam tự hỏi tự trả lời, cái đầu hắn thì chỉ nghĩ tới một việc:" Với thân thủ của anh còn cần gì bọn tôi giúp?"
" Nắm đấm không thể giải quyết được ... Đơn giản lắm, giúp tao đưa thứ này." Kỳ Liên Bảo lấy dưới áo khoác dày một cái túi vải, ném cho Cừu Địch:
Cừu Địch vừa mở ra xem, Bao Tiểu Tam đã muốn nuốt cả lưỡi, cả một túi toàn là tiền với tiền.
" Mấy năm qua ăn uống chơi bời chẳng giành dụm được bao nhiêu tiền, chỉ có mười mấy vạn này thôi, một nửa cho nhà những huynh đệ bị bắt, trong nhà không có người làm việc, người già không duy trì được. Một nửa đưa cho Diễm Hồng hoặc mẹ cô ấy cũng được, để họ chữa trị cho Hồ Lôi, năm trước tôi dẫn anh ấy lên thủ đô, bác sĩ nói có hi vọng, nhưng phẫu thuật mở sọ tốn mấy chục vạn, hơn nữa nguy hiểm rất lớn ..."
" Dù sao cũng tốt hơn là ngốc nghếch cả đời, đáng lẽ nên hạ quyết tâm sớm, tôi chỉ có thể giúp được chừng ấy thôi ... Khụ, khụ ..." Kỳ Liên Bảo nói tới đó chẳng biết là vì uống rượu gấp quá bị sặc hay là vì lý do khác, lại quệt tay qua mắt:
" Chuyện này dễ lắm, anh tự đi mà đưa là được, nói trước mặt tốt hơn." Bao Tiểu Tam thấy không có phần của mình cũng lười làm:
" Mày cho rằng cảnh sát đều ngốc à, buổi chiều tao cũng định đi tìm họ, nhưng bên ngoài nhà hàng có cảnh sát cắm chốt rồi, chỉ có thảo nguyên bao la này là bọn chúng không bắt được người chứ nếu vào trấn, một khi đến nhà người quen thì chắc chắn là không có đường thoát." Kỳ Liên Bảo mắng:
Chuyện này phải làm sao? Cảnh Bảo Lỗi muốn bảo mấy thằng kia là đừng, làm thế thì tội lớn, đã có tội biết không báo rồi, bây giờ lại còn giúp đỡ tội phạm bỏ trốn làm việc nữa à? Có điều trước mặt Kỳ Liên Bảo không dám nói ra, điên cuồng đánh mắt với Cừu Địch và Bao Tiểu Tam.
" Được, tôi làm hộ anh, có điều thù lao thế nào?" Cừu Địch còn không khách khí hơn cả Kỳ Liên Bảo:
Ối dời ơi! Cảnh Bảo Lỗi hận bản thân, sao không từ chối phắt đi còn ngại cái gì, giờ thì hay rồi. Quản Thiên Kiều vỗ vỗ vai hắn an ủi, nam nhân đối diện này cô chẳng thấy đáng ghét, ngược lại còn có chút tán thưởng, vì thế vụ này bỏ phiếu sẽ là 3 - 1, Cảnh Bảo Lỗi thua chắc.
" Ha ha ha, sảng khoái lắm, thế mày muốn thù lao thế nào cũng được, đưa tao vào tù cũng được, tao chỉ còn chuyện này chưa yên lòng, giải quyết được là tốt rồi, tao vào đó sống yên lành vài tháng." Kỳ Liên Bảo cười to, có lẽ như hắn nói, hắn chẳng bận tâm nữa rồi, cứ thế cắn miếng thịt lớn, tu từng ngụm rượu:
" Thù lao tôi muốn đơn giản lắm, đem câu chuyện của anh kể cho tôi nghe xem, được không?" Cừu Địch ra điều kiện:
Kỳ Liên Bảo đang tu rượu, nuốt ực một cái, đặt chai rượu xuống, nghi hoặc nhìn Cừu Địch:" Chuyện đó có gì hay ho đâu, tao cũng không muốn kể."
" Vậy anh còn tìm bọn tôi làm cái gì?" Cừu Địch cau mày: " Nhờ những người khác ấy."
" À, tao không muốn liên lụy những người quen biết." Kỳ Liên Bảo nói một câu làm Cừu Địch tức nghẹn luôn, có điều hắn lại bổ xung:" Với lại tao cũng không tin bọn họ."
" Không tin họ lại tin tôi à? Có tin tôi nuốt số tiền này rồi tặng anh cho cảnh sát không? Nên nhớ chúng ta có thù đấy." Cừu Địch làm vẻ mặt hung ác đe dọa, có phải tên này thấy họ dễ bắt nạt quá không:
" Trình mày không bằng người có gì mà tính thù với oán, nếu không đánh với cao thủ hơn mày, mày mãi không tiến bộ được. Hôm đó ăn một trận đòn, tao tin sau này mày sẽ tiến bộ hơn, quân thể quyền đi theo đường cương mãnh, ra đòn là không được bận tâm chuyện khác, ra chiêu phải khí thế như cầu vồng ..."
" Mày vẫn còn non lắm, thích luyện mấy cái tuyệt chiêu màu mè, tao đoán vật cổ với đá ngược là chiêu mày bỏ công sức để luyện đúng không, muốn gây bất ngờ cho kẻ địch, muốn khoe kỹ thuật ..." Kỷ Liên Bảo không ngờ còn răn dạy Cừu Địch:" Đừng làm chuyện vô nghĩa đó, bỏ hết mấy cái gọi là tuyệt chiêu của mày đi, giống như khi táo đánh mày vậy, mày múa may thế nào cũng tự chịu nhục, một cú đấm thẳng đủ lực đủ tốc độ là mày ăn đủ."