Chương 135: Đêm khuya gió lớn. (4)
Chương 135: Đêm khuya gió lớn. (4)
Cừu Địch im lặng lắng nghe, mặt hơi đỏ, quả thực y chuyên môn luyện hai chiêu độ khó cao mang tính xoay chuyển tình thế đó để khoe khoang võ thuật. Từ lúc thua Kỳ Liên Bảo, y mất lòng tin, hôm đó thua quá áp đảo, thua tới nghi ngờ chính bản thân, có điều tính y cứng đầu, không phải một hai câu mà phục:" Thể hình chúng ta không tương xứng, đó cũng là nguyên nhân lớn tôi thua anh, tôi không có ưu thế về thể hình, không lấy kỹ xảo bù đắp thì dùng cái gì?"
" Ha ha ha, xem ra trận đòn hôm đó của tao để lại hậu quả hơi bị nặng rồi ... Tao đây, không chỉ một lần bị người chưa từng luyện võ đánh cho không chống đỡ được." Kỳ Liên Bảo nói rồi vén áo thun lên, chỉ ngực, vai, bụng đều có những vết xẹo đáng sợ:" Nắm đấm không sắc bén bằng dao, dao không nhanh bằng súng, võ lực không tàn nhẫn bằng lòng người."
Đang nói tới võ thuật, tự nhiên Kỳ Liên Bảo nói câu này làm mấy người khác ngây ra, không hiểu hắn đang nói gì.
" Từ xưa tới nay tất cả những hảo hán xem thường sinh tử, coi trọng nghĩa khí đều là những thằng ngốc không thức thời." Kỳ Liên Bảo uống hết chai rượu, đột nhiên xoay chai rượu đập thẳng vào đầu Cừu Địch:
Ba người kia giật mình chưa kịp hét lên thì chai rượu đã dừng lại sát đầu Cừu Địch, Kỳ Liên Bảo thấy Cừu Địch không hề nhúc nhích, ngồi về chỗ:" Xem ra mày chỉ bị đánh cho hoang mang thôi, chưa bị đánh cho sợ vỡ mật, thế thì tao không cần nói nữa, tự mình trải nghiệm rồi ngộ ra đi, không tệ."
" Anh thì lòng như tro tàn rồi, không còn dũng mãnh trước kia nữa, giờ đánh lại, có khi tôi lại thắng." Cừu Địch khiêu khích:
" Ha ha ha." Kỳ Liên Bảo không tranh luận vấn đề này nữa, mở chai rượu thứ hai, nhìn cái đội ngũ kỳ dị:" Rốt cuộc mấy đứa bọn mày là cái gì thế ... Gián điệp thật đấy à?"
Nói tới đó ánh mắt hắn dừng lại trên người Quản Thiên Kiều, nếu không phải lục ra một đống đồ chơi từ hành lý của cô nhóc này thì hắn cũng chẳng tin đâu, song vẫn cảm giác như trò đùa vậy. Gián điệp mà thế này sa?
" Thẳng thắn mà nói chúng tôi là gián điệp thương nghiệp, được công ty điều tra thương vụ ở thủ đô thuê với giá 200 đồng một ngày, người ta chọn được chúng tôi từ chợ lao động. Lần này tới trấn Truân Binh điều tra các loại trở ngại tồn tại trong mô hình thương nghiệp đặc thù ở đây." Cừu Địch trả lời vắn tắt:
" Trở ngại gì chứ?" Kỳ Liên Bảo không hiểu:
" Chính là anh đấy, anh chính là chướng ngại vật làm khu nghỉ dưỡng của Hoa Hâm không thể khởi công, chính là mối lo trong quá trình phất lên của ông chủ Tông ..." Quản Thiên Kiều đã suy nghĩ vấn đề này mấy ngày rồi:" Phàm là thứ tồn tại không có lợi cho đại cục đều là trở ngại."
Kỳ Liên Bảo ngây ra hết nhìn Cừu Địch lại nhìn Quản Thiên Kiều, còn Quản Thiên Kiều và Cừu Địch thì lại nhìn nhau, thôi xong rồi, té ra IQ của Kỳ lão đại chỉ ngang Bao Tiểu Tam, bảo sao mà sống thành ra thế này.
" Con nhóc này đúng là gián điệp thật đấy à ... Hai đứa mày có ý gì, nói rõ xem nào." Kỳ Liên Bảo thúc giục, thực ra hắn cũng mơ hồ nhận thấy chuyện này có vấn đề cho nên mới bỏ trốn, nhưng bằng vào hắn thì chẳng hiểu thêm được cái gì:
" Anh nói đi!" Quản Thiên Kiều chủ động bảo Cừu Địch, hai người họ có suy nghĩ giống nhau, Cừu Địch và Kỳ Liên Bảo có nhiều điểm chung, sẽ dễ giao tiếp hơn:
Cừu Địch tổ chức lại ngôn từ, lần này y cố gắng coi như đang nói chuyện với Bao Tiểu Tam:" Cho nên vừa rồi tôi mới nói là muốn nghe câu chuyện của anh, có rất nhiều câu đố chưa được cởi bỏ, anh cũng rất muốn biết tên gián điệp hại mình là ai, đúng không? Vậy giao dịch đi, hai bên chúng ta đem thứ mình biết xác nhận với nhau, trước tiên, anh là ai?"
" Nếu mày mà chơi tao, tao sẽ cho bọn mày vào làm bạn với Lý Kính Tùng." Kỳ Liên Bảo đe dọa:
Bốn người Cừu Địch lúc này mới chính thức ngồi xuống vây quanh đống lửa, nói ra cũng kỳ, có Kỳ Liên Bảo to như quả núi ngồi đó, Cảnh Bảo Lỗi bất giác thấy yên lòng hơn, hắn vô thức ngồi gần Kỳ Liên Bảo nhất. Bao Tiểu Tam còn lấy thuốc lá ra mời Kỳ Liên Bảo. Quản Thiên Kiều vậy mà cởi ba lô nhỏ đeo trên lưng xuống, lấy ra ít đồ ăn vặt chia cho mọi người. Cừu Địch phụ trách cho thêm củi vào đống lửa.
Trong đêm tối lạnh buốt, năm người ngồi quây quần bên đống lửa bập bùng, tựa như đi dã ngoại.
Khung cảnh ấm áp tới bất ngờ.
Đến chính Kỳ Liên Bảo cũng ngây ra, hắn không ngờ tới cuộc gặp gỡ này diễn ra trong bầu không khí như thế, nhìn bốn thanh niên kỳ lạ trước mặt, im lặng hồi lâu mới kể ra câu chuyện cuộc đời mình ... Cũng chẳng có gì nhiều, sinh ra ở quê nghèo, có sức vóc, đi lính, giải ngủ đi bán sức lao động kiếm tiền, phất lên để rồi dính líu vào chuyện phạm pháp dẫn tới kết quả như ngày nay ... Một khuôn sáo cũ rồi, thực ra người như Kỳ Liên Bảo trong xã hội có không ít.
" Vì sao anh phát hiện ra tôi?" Quản Thiên Kiều hỏi:
" Thực ra không phát hiện ra mày, mày và mấy thằng này hay tới chỗ Diễm Hồng ..." Kỳ Liên Bảo nói tới đó hắng giọng lảng đi, chắc sợ người ta biết mình hay trốn trong góc tường nào đó hèn mọn nhìn trộm cô nương nhà khác, nói:" Thằng Lý Kính Tùng đó vào ngày bị thủ hạ tao tóm được đưa tới chỗ tao, hắn từng nói với tao, Bảo ca mày xong rồi. Tao cứ để bụng câu nói này mãi nên muốn về tìm hắn làm cho rõ, kết quả gặp mấy thằng nhãi kia xử lý hắn ... Con sâu đáng thương đó về thành phố Bắc Ninh thì bị tao tóm được gần ga tàu, liền kéo hắn vào ngõ, cho một trận . ."
" Tên đó là nhân viên điều tra thương vụ do Du lịch Hoa Hâm phái tới, hắn nói đã ẩn mình ở trấn Truân Binh tới bảy tháng rồi." Cừu Địch cung cấp thêm thông tin bên mình:
" Ừ, thằng đó xương không cứng bằng mày, cho vài đấm hắn đã khai rồi ... Hắn nói liên hệ trực tiếp với cao tầng Hoa Hâm, nhiệm vụ chủ yếu là theo dõi tài khoản của Bằng Trình ở chi nhánh ngân hàng với quỹ tiết kiệm, hắn theo dõi cái đó làm gì? Có lấy được tiền trong đó ra đâu." Kỳ Liên Bảo hỏi:
" Chuyện đó tạm đặt sang bên . . Tôi hỏi anh chuyện này, hiện giờ tổng tài sản của Tông Bằng Trình có bao nhiêu, bất động sản ấy." Cừu Địch hỏi: