Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 136 - Chương 136: Đêm Khuya Gió Lớn. (5)

Chương 136: Đêm khuya gió lớn. (5) Chương 136: Đêm khuya gió lớn. (5)

Kỳ Liên Bảo gập ngón tay tính, Tông Bằng Trình kinh doanh hai cái nhà khách, kiếm tiền nhất nhờ thuê phòng và bán cơm, ở thành phố có ba cô vợ lớn bé, mỗi người có một căn nhà, tình nhân có bao nhiêu không rõ. Có điều Tông Bằng Trình đang xây dựng Trang viên tái ngoại, đầu tư cùng một công ty địa ốc, chiếm 40% cổ phần. Tông Nhân Hậu, cha của ông chủ Tông từng là bí thư đảng ủy trấn Truân Binh, một năm trước mới nghỉ hưu từ vị trí cục trưởng cục quy hoạch thành phố ...

Không những là con cái quan viên, còn là nhân vật dính líu tới xã hội đen, có điều Kỳ Liên Bảo lại rất tôn trọng hắn, mở miệng ra là ông chủ Tông:" Sao mày biết thì làm được gì?"

Ý tứ rõ ràng, đến tao còn chẳng làm được gì, mấy đứa nhóc bọn mày càng khỏi mơ.

" Chuyện này cũng tạm đặt sang bên, tôi lại hỏi anh, tài chính lưu động của ông chủ Tông có bao nhiêu?" Đây là câu hỏi quan trọng, Cừu Địch có chút hối hộp:

" À ..." Kỳ Liên Bảo à nửa ngày trời không đáp được:

" Tức là khoản tiền lớn nhất ông chủ Tông có thể điều động ấy, anh dựa vào vụ làm ăn lớn nhất mà anh biết mà tính." Quản Thiên Kiều tham gia vào, đổi cách đặt câu hỏi:

" Ừ thế thì 200 - 300 vạn không thành vấn đề, vào mùa cao điểm kinh doanh, mỗi ngày thu về mấy chục vạn, cao nhất là một trăm vạn ... Hả? Không phải là bọn mày có ý cướp khoản tiền đó chứ?" Kỳ Liên Bảo giật nảy mình:

" Khụ ... Khụ ... Khụ ..." Quản Thiên Kiều ho một tràng dài, cúi gằm mặt xuống, không dám cười thành tiếng, hai vai run liên hồi, té ra người này không phải giống Cừu Địch, mà là giống Bao Tiểu Tam.

Nhìn đi, Bao Tiểu Tam đang nhìn Cừu Địch nửa mừng nửa sợ kia kìa.

Cừu Địch khẽ vỗ vỗ lưng cho Quản Thiên Kiều, dở khóc dở cười:" Chuyện đó anh làm còn được, chúng tôi làm thế nào ... Anh có biết chuyện gì xảy ra trong trấn thời gian qua không?"

" Loạn chứ còn sao, nơi quỷ quái này trước kia là ổ thổ phỉ, chỉ phục ai nắm đấm lớn ... Ha ha ha, có điều hình như nắm đấm thôi cũng không được, phải đủ tiền để ném. Thằng chó Mã Béo vô dụng, mới có hai tuần thôi mà hắn sắp không giữ nổi chuyện làm ăn nữa." Kỳ Liên Bảo tức giận mắng:

" Vậy là anh còn chưa rõ chuyện lớn xảy ra ở đây rồi."

" Chẳng qua là có đoàn làm phim nào đó tới, muốn làm bộ phim bom tấn sao? Cả trấn giờ đều đỏ cả mắt, Hậu Bàn Câu, Ngự Lâm Bảo đến tối vẫn có người làm việc."

" Được rồi, bây giờ tới lượt tôi nói cho anh biết những chuyện chúng tôi tra được." Cừu Địch lúc này hiểu kha khá vấn đề rồi, lấy di động cho Kỳ Liên Bảo xem, đó là thông tin lấy được từ chỗ Lý Kính Tùng:

Kỳ Liên Bảo xem sổ sách thu chi hàng ngày, liên tục mấy ngày liền, tiền thu về ngày một ít, thu và chi ngày một chênh lệch lớn:" Người ở nơi này đều nhận tiền mặt, chắc chắn là một phần phát lương công nhân rồi, phàm có chuyện đều lấy tiền từ khoản doanh nghiệp ra, Diêu Phú Văn từng làm kế toán."

" Không phải thế, để tôi tính thử cho anh xem nhé ..." Cừu Địch nhặt mấy cục đá ra bày trên mặt đất, cục này là mảng ẩm thực, cục này là mảng thuê trọ, cục này là mảng địa ốc, những phú hào gia sản mấy nghìn vạn thì đa phần là bất động sản, theo lời Kỳ Liên Bảo nói, y tự ước chừng số tiền ông chủ Tông có thể điều động chừng 400 vạn, cùng lắm tới 800 vạn là cực hạn rồi.

Tiếp đó Cừu Địch lại nhặt mấy cục đá nữa tính những khoản chi ra, tổng động viên thi công trên trấn, toàn là người chỉ nhận tiền mặt, còn phải trả tiền trong ngày, riêng mảng này mỗi ngày mất 10 vạn.

Tiếp đó chế tác đạo cụ, xe ngựa, khí tài công thành, cọc gỗ, tất cả đều dùng gỗ nguyên khối, ở công trường đã chất mấy trăm khúc gỗ, tính ra phải đầu tư hơn trăm vạn. Rồi còn có mấy đội ngựa, mấy trăm con ngựa được huấn luyện, cái này Cừu Địch không tính nổi, Kỳ Liên Bảo nói chừng 40 vạn ... Cứ như thế hai bên chia sẻ thông tin với nhau, thêm sân diễn võ, binh khí, lều bạt, phải thêm 200 vạn nữa ...

Ngồi tính một hồi, riêng thứ họ biết thôi đã phải đầu tư trên 1000 vạn rồi, Quản Thiên Kiều khó khăn lắm mới nhịn được cười, giải thích cho Kỳ Liên Bảo:" Làm ăn không nhất định là phải trả hết ngay bằng tiền mặt như trong trấn đâu, chỉ cần ứng trước một phần, tới khi nghiệm thu Hoa Hâm mới trả tiền. Tông Bằng Trình hiện đang nhắm vào khoản tiền ngon lành này ... Thông thường cao lắm chỉ ứng trước 30% thôi."

" Được, vậy chúng ta cứ lấy mức 30% ra để tính toán, tức là 300 vạn, thêm vào nhất định phải có một khoản tiền duy trì chi dùng hàng ngày, tôi tính nhiều nhất tầm một tháng sẽ nuốt hết tiền mặt trong tay Tông Bằng Trình đúng không?" Cừu Địch đặt cục đá cuối cùng xuống:

Kỳ Liên Bảo nghĩ một lúc gật đầu, hắn cũng biết ít nhiều, phàm là ông chủ lớn có bản lĩnh thì tiền mặt lại càng không giữ quá nhiều, tiền lúc nào cũng dùng để sinh ra tiền rồi, dùng tiền của người khác kiềm tiền mới là vương đạo, nhắc:" Ở thành phố Bắc Ninh, ông chủ Tông muốn vay tiền dễ lắm."

" Chắc chắn rồi, nhưng mà tôi đoán thì khoản vay của ông chủ Tông hiện giờ không còn nhỏ nữa đâu, anh nghĩ tới giờ ông ta mới vay tiền kinh doanh sao, làm ăn lớn thì vay càng nhiều ... Không phải anh vừa nói ông ta đang xây dựng Trang viên tái ngoại sao?" Cừu Định nói:

" Hình như tôi hiểu rồi, đây là kế rút củi dưới đáy nồi ... Không, phải nói là kế tuyệt hậu mới đúng!" Cảnh Bảo Lỗi là người phản ứng đầu tiên, bất ngờ kêu lên:

Kỳ Liên Bảo trước đó có cảm giác không lành rồi, nhưng hắn vẫn chưa tin lắm:" Không thể nào, ông chủ Tông làm ăn lớn như thế, sao có thể bị người ta lật nhào nhanh thế được ... Cái gì mà kế tuyệt hậu chứ? Mày nói vớ vẩn à?"

" Không phải là không thể đâu, anh xem đi ..."

Cừu Địch rất kiên nhẫn, lại lấy hai đống đá ra đối đầu với nhau, một đống đá là những sản nghiệp của Tông Bằng Trình, còn đống đá còn lại chính là khoản đầu tư. Người phụ trách sự vụ đương địa của Hoa Hâm là Kim Ngạn Quốc và Trương Thụy Hà đều có quan hệ tự nhân rất tốt với nhóm quản lý của Tông Bằng Trình, phát triển tới mức hai bên thông đồng với nhau, cắt xẻo miếng bánh phim trường Tây Bắc đút vào túi riếng.

Nếu như tất cả những chuyện này đều là cố ý, vậy thì hẳn như thế này, từ nhỏ tới lớn, từ ít tới nhiều, Hoa Hâm đang thả mồi câu, mồi là lợi ích từ sản nghiệp xung quanh phim trường. Để bọn họ không ngừng đầu tư, không ngừng mở rộng, không ngừng thu lợi, từng bước bồi dưỡng dã tâm của đối phương. Cho tới chuyện gần đây nhất là lấy hạng mục cực kỳ lớn làm mồi, dụ cho Bằng Trình ném hết tài chính lưu động vào giai đoạn chuẩn bị cho bộ phim Thiết Kỵ.

Mỗi lần đặt cục đá đầu tư, Cừu Địch ném dần cục đá bên phía Bằng Trình đi.

Kỳ Liên Bảo sợ tới đờ người, hắn hiểu rõ hậu quả là gì, kinh sợ nhìn Cừu Địch. Bao Tiểu Tam vẫn chưa hiểu:" Làm thế để làm cái gì?"

(*) Mình vẫn bệnh nặng lắm, còn phải vào bệnh viện tái khám nữa, nếu bị giữ lại không có chương thì mình cũng không báo trước được, mọi người thông cảm.
Bình Luận (0)
Comment