Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 139 - Chương 139: Đại Đạo Tri Kỷ. (3)

Chương 139: Đại đạo tri kỷ. (3) Chương 139: Đại đạo tri kỷ. (3)

Kỳ Liên Bảo mặc dù không hiểu thấu đáo toàn bộ lời Cừu Địch nói nhưng ý chung thì hắn vẫn nắm bắt được, gật đầu:" Hình như có đấy, trước giờ Hoa Hâm luôn tìm đối tác, nhưng hình như chưa thấy."

" Trước kia thì chưa, nhưng bây giờ chắc chắn là có rồi đấy." Cừu Địch nghĩ tới buổi họp báo do Phim ảnh Tứ Hải và Hoa Hâm cùng nhau tổ chức, khẳng định:" Khu nghỉ dưỡng sắp tái khởi công, bộ phim chiến tranh bom tấn sắp quay, chứng tỏ là phải có rồi."

Kỳ Liên Bảo vừa nhức đầu vừa bực mình:" Mày nói lằng nhằng quá, tao hỏi tên gián điệp kia cơ mà, liên quan gì chứ?"

" Nếu bên thứ ba có ý đồ thừa lúc cháy nhà hôi của, vậy thì họ phải làm rõ nội tình của cả Bằng Trình và Hoa Hâm, chúng tôi đã phụ trách Bằng Trình rồi, vậy thì tên gián điệp kia phụ trách thăm dò Hoa Hâm. Phải làm rõ bệnh tình của Hoa Hâm ở trấn Truân Binh như thế nào thì mới xem bệnh bốc thuốc được."

" Người của Hoa Hâm ở trấn Truân Binh làm gì có ai, phải ở thành phố Bắc Ninh." Cảnh Bảo Lỗ vừa nó tới đó thì sững người sửa lại:" Hình như là có đấy, chẳng lẽ là ..."

Kỳ Liên Bảo giật mình, sau đó dần chuyển sang sợ hãi. Bao Tiểu Tam phản bác rất vớ vẩn:" Mày nói linh tinh, thư ký Trương còn tới đưa tiền cho chúng ta mà."

" Mày im ngay, mày lúc đó nhìn ngực người ta tới chảy nước dãi không có tư cách lên tiếng ... Kỷ lão đại, anh nhớ lại xem có ai xúi bẩy ảnh làm gì khoảng một tháng qua không, đặc biệt là ở chuyện chụp trộm ấy ... Có phải là liên quan với cô ta không?" Cừu Địch mặc dù cũng suy đoán là Trương Thụy Hà, nhưng suy đoán với sự thực vẫn khác nhau, cho nên quan trọng nhất là Kỳ Liên Bảo ..."

" Aaa ... Con mẹ nó, cái con đĩ đó chứ!" Kỳ Liên Bảo thiếu chút tức tới xỉu luôn, hai tay đấm xuống đất, nghiến chặt:" Ngày hôm đó Trương Thụy Hà nói với tôi, có một công ty lớn ý đồ thu mua phim trường Đại tây bắc, hơn nữa đoàn làm phim thường tới đây, thế nào trong trấn cũng ẩn nấp loại như phóng viên giải trí hoặc giản điệp thương nghiệp, loại người này sẽ gây bất lợi cho Hoa Hâm và Bằng Trình, phải dọn dẹp sạch, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hợp tác hai bên, tôi liền cho đám anh em đi truy quét ... Aaa ... Mẹ nó! Nó lừa tôi!"

" Đúng là anh em của Nhục Đôn! Chẳng thông minh hơn là bao ..." Bao Tiểu Tam thì thầm với Quản Thiên Kiều: " Á á ... Kiều, làm sao thế?"

Quản Thiên Kiều liên tục đấm vào lưng Bao Tiểu Tam, nãy giờ cô nhịn cười khổ lắm rồi, tên này còn đổ thêm dầu vào lửa nữa.

Nhưng mà đúng thật, thằng bé này dễ xúi bẩy quá! Chẳng thông minh hơn Nhục Đôn bao nhiêu.

" Có đúng là cô ta không vậy! Cô ấy là nhân viên thuộc công ty con của Hoa Hâm mà, sao lại bán tin tức của công ty được?" Kỳ Liên Bảo la hét xong rồi nhớ ra hỏi:

" Mua chuộc nhân viên nội bộ làm gián điệp chính là phương pháp thường dùng nhất, nhanh gọn nhất." Quản Thiên Kiều trả lời nhanh một câu lại quay sang đánh Bao Tiểu Tam, che đậy mình đang cười:

Cừu Địch lại lần nữa phải vỗ lưng Quản Thiên Kiều, phải mất một lúc cô mới bình phục lại được. Quản Thiên Kiều chảy cả đống nước mắt, đưa cho y một tờ giấy, bảo mở ra. Tờ giấy mở ra một cái, tất cả đều chụm đầu vào nhìn, đó là bức tranh, vẽ lại cảnh Kỳ Liên Bảo đánh người ngày hôm đó, sau bức tranh có thêm một bộ phận, đường thẳng chiếu vào nhà khách phim trường, đó là góc độ chụp ảnh.

Hết sức đơn giản, trực quan!

" Chỉ có cô ta có cơ hội, văn phòng của Cty Du lịch phim trường Đại tây bắc trong nhà khách, chỉ có cô ta có thể ung dung thu thập các loại chứng cứ về Lão Kỷ, cô ta mới có khả năng phục vụ hai bên." Cừu Địch lần này khẳng định chắc nịch, đây không còn là suy đoán nữa rồi:

" Con mẹ nó!" Kỳ Liên Bảo bùng phát đứng bật dậy, rống lên như sư tử gầm, bóp tay răng rắc, muốn chạy đi:

" Đừng!" Cừu Địch vội đứng lên kéo hắn xuống, Kỳ Liên Bảo không chút phản ứng, mắt trừng trừng như mắt trâu như muốn đánh cả y, y vẫn kiên định chắn đường:" Anh tìm cô ta chỉ làm chuyện tệ hơn, cái hố này đã chôn anh rồi, bây giờ anh muốn đào thêm hố tự chôn mình luôn à?"

Cái vẻ mặt như muốn xách dao giết người của Kỳ Liên Bảo thực sự làm người ta sợ hãi, cả Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam đều thủ thế đề phòng hắn điên lên đánh người. Quản Thiên Kiều tái mặt, run run nói:" Còn Nhục Đôn, chị Diễm Hồng, anh làm gì dại dột là không có cơ hội gặp lại họ nữa đâu ..."

Câu này mới thực sự hất chậu nước lạnh vào cơn giận đang ngùn ngụt như dung nham núi lửa của Kỳ Liên Bảo, hắn từ từ ngồi xuống. Lưng của nam nhân cao lớn này như còng hẳn xuống, dáng vẻ thất thần, bốn người Cừu Địch ngồi theo, nhất thời chỉ còn lại tiếng nổ lốp bốp thi thoảng phát ra từ đống lửa.

" Tôi đã đánh nhầm người ... Nếu thực sự là Trương Thụy Hà ... Chuyện này ..." Kỳ Liên Bảo rõ ràng không phải là loại người mở miệng nhờ vả người khác, nhưng chuyện đã đi tới bước này, hắn còn cách nào, chẳng lẽ hắn có thể xông vào đánh Trương Thụy Hà sao:

" Nếu xác định là cô ta rồi thì thử cũng dễ thôi, cô ta thế nào chẳng chột dạ ... Nhưng dù khẳng định được là cô ta chăng nữa cũng chẳng cứu được anh, cùng lắm thì đòi được ít tiền, anh hết hi vọng rồi, để lại tiền cho người anh em ngốc nghếch với tình nhân trong mộng của anh đi." Cừu Địch sợ hắn nghĩ không thông mình mà đi lại khùng lên thì hỏng chuyện liền nói trước:

Kỳ Liên Bảo nhìn bốn người trẻ tuổi, lần lượt ba người kia cũng gật đầu với hắn, làm hắn lúng túng, hắn không phải người giỏi biểu lộ cảm xúc, chỉ biết gật đầu đáp lại ...
Bình Luận (0)
Comment