Chương 140: Đại đạo tri kỷ. (4)
Chương 140: Đại đạo tri kỷ. (4)
Thời gian chỉ về hướng 12 giờ đêm.
Tiểu trấn tái ngoại tĩnh mịch, cũng chỉ lúc này đây thoạt nhìn nó nguyên vẻ cũ của trăm nghìn năm qua, xa xa nhìn tới, thấp thoáng những ngọn đèn, tựa hòa cùng vào một thể với bầy trời lấp lánh ánh sao, khiến người ta có một ảo giác, vươn tay có thể hái được sao trời.
Trương Thụy Hà mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài, nhìn bầu trời sao, chỉ nơi này mới có bầu trời sao rộng lớn đẹp như thế, cũng chỉ nơi này mới có không khí trong vắt như thế, hít sâu một hơi vào tựa hồ có thác nước mạnh dội lên người, trút bỏ đi hết phiền muộn, toàn thân trở nên khoan khoái.
Nhưng vì sao mỹ nữ lúc này lại nhíu mày tựa hồ như mang muôn nỗi sầu không cởi bỏ được.
Di động của cô vẫn còn sáng, ném ở trên giường, chỉ có một hàng chữ: Kỳ Liên Bảo đã trốn thoát trên đường áp giải, rất có khả năng quay về trấn Truân Binh, quan sát mật thiết, bao cáo bất kỳ lúc nào.
Tin tức này khiến cô đau dạ dày, phía bên trên khả năng không cân nhắc tới cô là một cô gái liễu yếu đào tơ, phải giao thiệp với đám người thô lỗ vai u thịt bắp ở nơi này như thế nào? Đại đa số thời gian, đám thô lỗ đó trắng trợn sờ mông cô, bóp ngực cô, có lúc trong người mang chút hơi men, tới thẳng cửa đấm rầm rầm, nói oang oang: Mở cửa ra, tôi muốn chơi cô.
Khi mới tới đây cô mấy lần gặp chuyện như thế rồi, kẻ quấy rối hoang đường, người giải quyết còn hoang đường hơn. Kỳ Liên Bảo cũng ở trong nhà khách phim trường nghe tin mà tới, xách kẻ say rượu giở trò kia, ném ra sân, dùng xích chó của Mã Khai Hoang quật túi bụi, múc nước trong nhà xí bắt kẻ say rượu đó uống ... Sau đó không ai quấy nhiễu cô nữa.
Ở cái mảnh đất man hoang này, ngang ngược là biện pháp hữu hiệu nhất.
Tin nhắn kia lại lần nữa khiến cô nhớ tới nam tử cao lớn vạm vỡ như thiết tháp đó, mặc dù nói thương trường vô tình, làm việc gì cũng có lợi cho bản thân trước tiên, nhưng cô có chút áy náy với hắn. Người đó trong mắt cô kỳ thực cũng ngốc như Nhục Đôn vậy, bề ngoài hung hãn lạnh lùng, bản chất lại đơn thuần nghĩa khí, người như thế ở cái cuộc đời gian trá này sống bình thường không sao, nếu không chỉ trở thành món đồ hi sinh mà thôi.
Cô chép miệng một tiếng, có chút tiếc nuối, cô luôn nói với bản thân, đây là hoạt động thương nghiệp, Kỳ Liên Bảo cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, nhưng đồng thời cô khó tránh khỏi tự trách, nếu không có hắn, cuộc sống của cô ở nơi này có lẽ vô cùng tồi tệ.
Hít thở không khí lạnh buốt ban đêm để xua đi phiền muộn trong lòng, Trương Thụy Hà khép cửa sổ lại chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa cộc cộc.
Không phải tiếng gõ cửa của đám say rượu quấy rối, tiếng gõ cửa này rất văn nhã, không giống phong cách tái ngoại, tim Trương Thụy Hà đập mạnh, không biết là Diêu Phú Văn hay Mã Khai Hoang tới quấy rối, cô không mở cửa mà hỏi:" Ai đấy, tôi đi ngủ rồi."
" Cô còn chưa ngủ, vừa rồi tôi ở dưới lầu thấy cô đứng bên cửa sổ." Giọng nói ở bên ngoài hết sức xa lạ:
" Anh là ai, tôi gọi bảo an đấy." Trương Thụy Hà đe dọa, khẩn trương ghé vào cửa, nhìn qua lỗ, không ngờ cô nhìn thấy màn hình di động, rõ ràng đối phương đã dự liệu trước:
Hình ảnh trên màn hình tức thì thu hút Trương Thụy Hà, một nam tử bị chùm đầu, hai người đấm đá liên tục, người kia cầu khẩn.
" Người chụp ảnh không phải tôi thật mà ... Đừng đánh, đừng đánh ..."
" Hoa Hâm ... Tôi chịu trách nhiệm với Hoa Hâm, nhưng bọn họ chắc chắn không chỉ dùng mình tôi, còn có người khác."
" Sổ sách, chủ yếu là sổ sách, còn cả quy luật hoạt động của bọn chúng ... Thu chi của ngân hàng, thu nhập hàng ngày."
" Tôi cũng không biết ... Tôi thực sự không biết, tôi cũng không có tin tức gì về chuyện Kỳ Liên Bảo, bên trên chỉ lệnh cho tôi báo cáo tiến triển các hạng mục gần đây."
Đoạn video làm Trương Thụy Hà khiếp đảm, cô dựa lưng vào cửa, tay đặt lên ngực thở hổn hển, cô nhào người tới bàn thấp trên giường, trong tay đã nắm chặt con dao gọt hoa quả ... Đợi một hồi, trên trán đã toát mồ hôi lạnh, không thấy có tiếng động nào khác, cô lại ghé vào cửa nhìn ra ngoài thì video đã dừng lại rồi.
Trương Thụy Hà một tay cầm dao, một tay mở cửa, cạch một cái, cửa mở ra, không ngờ là di động gắn lên cửa, khoảng cách vừa vặn để cô nhìn thấy qua lỗ.
Nhìn nhanh hai đầu hành lang, chẳng có ai cả, đèn hành lang lờ mờ như phim kinh dị, cô cẩn thận gỡ cái di động ra, vừa cầm vào tay thì di động trong phòng kêu lên, làm cô sợ hãi, thiếu chút nữa rơi cái di động trong tay xuống.
Đóng vội cửa lại, cô vội vã trở về phòng, nhìn số di động xa lạ hiển thị trên màn hình, do dự rất lâu mà không dám nhận máy, nhưng điện thoại vẫn kiên trì reo vang. Rốt cuộc Trương Thụy Hà nhận máy, giọng phía bên kia hết sức quen thuộc:" A lô, chào thư ký Trương!"
Trương Thụy Hà run tay, phải dùng cả hai tay nắm điện thoại, môi run bần bật mấp máy nói:" Kỳ ... Kỳ lão đại."
" Khá đấy, vẫn còn nhớ tới tôi à?"
" Anh, anh ... Đang ở ..." Trương Thụy Hà sợ tới toàn thân co quắp, cô biết quá rõ người này có thể làm ra loại chuyện gì:
" Xem ra cô không nói rõ được, vậy thì nghe tôi nói đây này, Hoa Hâm phái tới một tên gián điệp luôn thăm dò tình hình của trấn Truân Binh. Bây giờ hắn đã nằm viện rồi, nếu như cô có hứng thú thì đến xem hắn thành thế nào ... Phải rồi, bức ảnh làm tôi nổi tiếng toàn quốc kia có người nói với tôi, liên quan tới cô."
" Không, không, không phải đâu ... Tuyệt đối không liên quan gì tới tôi cả." Trương Thụy Hà phủ nhận ngay tức thì:
" Vậy thì tốt, ngàn vạn lần đừng làm gì dại dột, cô tưởng rằng tôi không biết Hoa Hâm giở trò sau lưng à? Có lẽ cô không chỉ nhận một suất tiền lương đâu nhỉ. Đừng nghĩ ông chủ Tông là kẻ ngốc, chút thủ đoạn của các người chỉ là trò trẻ con ... Khi xảy ra chuyện, hắn đã nói với tôi, kẻ nào nhảy ra thì kẻ đó có vấn đề, kết quả cô nhảy ra xúi bẩy tôi, ha ha ha, cô nói xem, tôi nên làm gì với cô bây giờ?" Kỳ Liên Bảo nói như thể Trương Thụy Hà đã nằm trong tay mình rồi vậy:
" Kỷ ... Kỷ lão đại, thực sự không liên quan tới tôi đâu, tôi ..." Trương Thụy Hà kinh hoàng chạy ra ngoài cửa sổ nhìn khắp nơi, nhưng hiện đang là nửa đêm, cô nhìn thấy cái gì được cơ chứ:
" Cô sợ tới mức đó cơ à, yên tâm, tôi không đánh nữ nhân ... Cảnh cáo cô một câu, trước khi trời sáng xéo khỏi trấn Truân Binh, đừng để lão tử nhìn thấy ưỡn ẹo ở cửa sổ nữa." Kỳ Liên Bảo nói xong cúp điện thoại luôn: