Chương 141: Ôm hàng đợi giá. (1)
Chương 141: Ôm hàng đợi giá. (1)
Không lâu sau đèn trong phòng Trương Thụy Hà tắt đi, không phải đi ngủ, mà là đi rồi, cô vội vàng xuống lầu, nhân lúc không có người, lái xe của công ty, rời trấn Truân Binh ngay trong đêm.
Khi không còn nhìn thấy ánh đèn từ đuôi xe chiếc Huyndai đỏ nữa, từ trong bóng tối có bốn cái đầu nhô ra, theo thứ tự từ thấp lên cao là Quản Thiên Kiều, Cừu Địch, Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam ... Sau đó là màn đập tay ăn mừng khiến mấy con chó trong nhà gần đó sủa ầm ĩ, bốn bóng đen lại đưa tay lên môi làm động tác suỵt im lặng, cười như trộm rón rén về nhà trọ.
Cừu Địch gọi điện cho Kỳ Liên Bảo, báo cho hắn một kết quả không hề bất ngờ.
" Đúng là người có tên như cây có bóng, một câu nói của Kỳ Liên Bảo dọa cho Trương Thụy Hà chạy té đái vãi phân." Cảnh Bảo Lỗi cảm khái, phong cách mới cả văn vẻ lẫn tục tĩu cùng một câu:
"Liệu có đúng là người ta không vậy?" Bao Tiểu Tam có chút thương hương tiếc ngọc, tới giờ vẫn nói tâm tư của Cừu Địch quá u ám: " Con mẹ nó, Kỳ Liên Bảo mà nửa đêm gọi điện cho tao, kể cả tao vô tội cũng bị hắn dọa chạy luôn trong đêm ấy chứ! Huống hồ người ta còn là con gái chân yếu tay mềm!"
Mặc dù ai cũng biết nguyên nhân thực sự hắn bênh vực Trương Thụy Hà, nhưng những lời này không hẳn là hoàn toàn vô lý.
" Chứng cứ thì không có đâu, chúng ta chẳng cách nào thực sự tra ra được, nhưng tao nghĩ sẽ nhanh có chứng cứ gián tiếp thôi." Cừu Địch nhún vai, nếu suy đoán là chính xác, vậy tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, khỏi cần nghĩ cũng biết, hai tên gián điệp đều chạy mất rồi, người phía sau bị chọc mù, lại đang lúc quan trọng thế này, lại chẳng cuống lên tìm bọn họ sao:
Quản Thiên Kiều tuy hưng phấn, song vẫn tỉnh táo cảnh báo:" Cẩn thận đấy, dù sao anh ta vẫn là tội phạm bỏ trốn, có cảnh sát theo dõi ở đây."
" Tiếp theo chúng ta làm gì?" Cảnh Bảo Lỗi xoa xoa tay, chuyện này vừa sợ vừa kích thích, giống như xem phim ma vậy, làm hắn tỉnh cả ngủ, nóng lòng có hành động kế tiếp:
" Có người thừa lúc cháy nhà hôi của, sao chúng ta không thể lấy hạt dẻ trong lửa, bây giờ chỉ còn lại chúng ta biết chân tướng thôi, kẻ phía sau nếu biết tin giả Tông Bằng Trình đã biết chuyện, chắc sợ tới không ngủ nổi ..." Cừu Địch cười ngoạc miệng, ấm ức từ lúc ăn đòn rồi bị bỏ rơi bây giờ mới được xả ra:
" Gián điệp tinh anh người bị thương, người bỏ chạy rồi, đám giám điệp học việc chúng ta thành gián điệp cuối cùng rồi ... Ha ha ha, đợi bọn họ tìm tới, chúng ta phải nâng cao giá mới được." Cảnh Bảo Lỗi vừa cười lên một tiếng lại vội bịt miệng:
" Đúng, cứ thế mà làm, con mẹ bọn nó, chúng ta vừa bị thương một cái là chúng dừng kinh phí ngay, Kiều, em phải xẻo ác vào nhé." Bao Tiểu Tam khoái trá nói:
Quản Thiên Kiều cười không nói, bọn họ chia nhau ra về phòng, nằm trên giường rất lâu, cô vẫn nghe thấy tiếng ba chàng trai ồn ào ở phòng bên, chắc là hưng phấn tới không ngủ được rồi. Vốn định gọi điện liên hệ với Cáp Mạn, cuối cùng bỏ, đứng là nên đợi thêm một chút ...
9 giờ 19 phút ngày 19 tháng 9.
Con số thời gian và ngày tháng đặc thù trùng hợp này, Trương Chính Hòa chẳng nhớ rõ là mình đã nhìn thấy lần thứ bao nhiêu nữa, lần nữa thấy sự trùng hợp lớn như vậy, hắn ngồi trong phòng tiếp khách nhìn ra ngoài, mỗi lần nghe thấy tiếng giày cao gót là làm lòng hắn bất an.
Cao Vũ Điền ngồi bên cạnh đã mất kiên nhẫn, nhỏ giọng làu bàu:" Lão Trương, em gái đó làm cao quá, chẳng lẽ biết chúng ta phải nhờ tới cô ta."
" Nhưng tôi có nói gì đâu." Trương Chính Hòa mất mặt lắm, bọn họ bị phía Cáp Mạn ngó lơ rồi, hôm qua đợi suốt cả một ngày, Đường Anh tránh mặt không gặp, hôm nay vừa mới sáng sớm đã tới canh ở nơi này, đợi cả tiếng không thấy người đâu:
" Cái công ty này chỗ nào cũng toàn là gián điệp, còn cần anh phải nói gì hay sao?" Giám đốc Cao bực bội, giọng điệu rõ ràng là có ý trách móc rồi:
Trương Chính Hòa không biết phải đối đáp thế nào, mọi chuyện đang tiến hành hết sức thuận lợi, đột nhiên thổi đèn tắt nến, thế là hai mắt của bọn họ mù tịt luôn. Vốn còn đang lo tên Kỳ Liên Bảo trốn tù chạy ra gây sự làm hỏng việc, ai ngờ tiền tuyến gửi cho một tin sốc: Khả năng Tông Bằng Trình đã biết sự thể rồi.
Lý do rất chắc chắn, một điều tra viên khác do Hoa Hâm phái tới trấn Truân Binh bị Kỳ Liên Bảo bắt được, đánh tới trọng thương nằm viên.
Tin tức chấn động đó khiến Trương Chính Hòa suốt hai ngày không chớp mắt được, ngồi đâu ngây ra ở đó, đến cả ngáp cũng quên luôn. Chuyện này bọn họ đã đầu tư tinh lực quá nửa năm, tốn kém vô số, mắt thấy sắp thu hoạch tới nơi, không ngờ lại là múc nước bắt giỏ thưa, làm sao mà không sốt ruột cho được.
" Ngươi kia của anh có đáng tin không đấy, rốt cuộc là ai?" Cao Vũ Điền không yên tâm hỏi, đây là thông tin chí mạng, giờ không tin được ai:
Chuyện đã tới mức này rồi không cần thiết phải che giấu giám đốc Cao nữa, Trương Chính Hòa ghé tai hắn thì thầm vài câu. Cao Vũ Điền mặt biến sắc, mắt mở to:" Nữ à?"
" Vâng! Nếu không làm sao mà có được tin tức tình hình kinh doanh của Hoa Hâm chứ ạ."
" Thôi, thôi, anh đừng có mà tự tâng bốc bản thân, tôi nhìn là biết anh và cô ta đã lăn lên giường với nhau." Cao Vũ Điền tức giận để lộ ra bản tính thường ngày, mất đi cái vẻ trí thức nho nhã:
Nhắc tới chuyện này Trương Chính Hòa xưa nay luôn tự coi mình phong lưu đào hoa không dám tiếp lời, gượng gạo giải thích:" Giám đốc Cao, dù tôi có lên giường với cô ấy cũng đâu ảnh hưởng tới công tác."
" Được rồi được, tôi không nói chuyện đó nữa ... Nói chuyện hiện giờ đi, phải lập tức xác thực, rốt cuộc là có chuyện gì? Đối phương biết được bao nhiêu? Chuyện này thực sự là không thể nào, không phải chỉ có chúng ta và Hạ Diệc Băng biết thôi sao? Hạ Diệc Băng chắc chắn là không đem nói với Bằng Trình rồi, đúng không?" Cao Vũ Điền đã nói những lời này rồi, nói vậy chỉ là phát tiết thôi, cũng chẳng trách hắn, những tốn kém trước đó bỏ đi là chuyện nhỏ, nếu mà chuyện hai bên hợp tác mà hỏng, tổn thất đó sợ là làm hắn khóc ngất trong nhà vệ sinh luôn: