Chương 142: Ôm hàng đợi giá. (2)
Chương 142: Ôm hàng đợi giá. (2)
Hai người đang ghé tai thì thầm thì chị béo Lữ Thiên Tư đẩy cửa đi vào chào hỏi, cả hai vội đứng dậy. Thái độ Lữ Thiên Tư hết sức khách khí, cười nói:" Mời hai vị, chủ quản Đường vừa mới tới, chuyện hôm qua thực sự có lỗi, cô ấy ra ngoài công tác."
Rốt cuộc đợi được người cần gặp rồi, Lữ Thiên Tư dẫn hai người tới văn phòng của Đường Anh, trong lòng bà chị này khó tránh khỏi ghen tỵ, nhìn thân phận Cao Vũ Điền là biết có vụ làm ăn lớn. Song cô cũng không hiểu, sao Đường Anh lại tỏ ra kiêu kỳ như thế, như muốn đẩy chuyện làm ăn này đi vậy.
Đúng, rất kiêu là đằng khác, Đường Anh bây giờ còn chưa hiểu là chuyện gì kia, hôm qua điện thoại gọi không dứt, cô còn cho rằng là điện thoại quấy rối thế nên chẳng thèm nghe. Hôm nay nhận được điện thoại của giám đốc Tạ, mới trở về từ Đường Cô - Thiên Tân, trực giác nói với Đường Anh, khả năng là trấn Truân Binh xảy ra chuyện gồi, cô liên hệ với Quản Thiên Kiều không ngờ người ta chẳng nhận máy, tới công ty rồi cô vẫn mù tịt.
Khi Đường Anh thấy hai người Cao Trương đi vào cười lấy lòng, cô lại càng mù mờ hơn, có điều trong lòng thì sảng khoái lắm, ai bảo lần trước đắc ý mời cô tới công ty với mức lương cao, khiến cô mừng hụt mấy ngày, đáng đời đám lừa dối tình cảm người khác .
Bề ngoài Đường Anh vẫn nở nụ cười rất chuyên nghiệp che giấu đi mọi tâm sự trong, đưa tay ra:" Giám đốc Trương, giám đốc Cao, mời ngồi ..."
Cô vừa định pha trà, hai người kia liên tục khiêm nhường nói không cần, Đường Anh ngồi xuống mà vẫn chưa nắm được phải dùng giọng điệu nào để nói chuyện, cô suy đoán thái độ của hai người này, khó tránh khỏi tò mò hỏi:" Hai vị hôm nay tới đây là có chuyện gì sao?"
" Đúng, đúng!" Không ngờ cả Cao Vũ Điền và Trương Chính Hòa đồng loạt gật đầu:
Đường Anh dò hỏi lần nữa:" Có phải vì chuyện ở trấn Truân Binh?"
Hai ngươi kia lần nữa đồng loạt gật đầu như gà mổ thóc.
Bộ dạng đó khiến Đường Anh vừa buồn cười lại ngạc nhiên:" Chuyện đó không phải xong rồi à, hiệp ước đã hoàn thành, chúng ta đâu nợ gì nhau."
Nói chuyện này, Trương Chính Hòa hối hận lắm, vội gì chứ, thêm vài ngày đâu phải không bỏ tiền ra được, lại đi thanh lý hợp đồng với người ta, mất hết tình nghĩa rồi. Cao Vũ Điền tựa hồ hiểu được điều gì, chỉ Trương Chính Hòa mắng:" Biết ngay là anh thành sự không đủ, bại sự có dư mà, chuyện này phải dựa vào dân chuyên nghiệp mới được, xem xem, làm bừa làm bậy."
" Vâng vâng vâng, tôi xin kiểm điểm." Trương Chính Hòa liên tục vỗ trán:
Kỳ thật đấy, không rõ là chuyện gì mà khiến hai vị này chẳng còn che giấu được cảm xúc như thế, dù sao thần tiên tỷ tỷ mở mắt rồi, Đường Anh làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế, khẽ hắng giọng một tiếng, ngồi thẳng người:" Có phải hai vị muốn ủy thác mới?"
" Đúng, đúng, kỳ luôn hôm nay, chỉ cần các cô vẫn có thể tiếp tục nắm bắt chi tiết tình hình trấn Truân Binh." Trương Chính Hòa gật đầu ngay, đây là cọng cỏ cứu mạng rồi, nếu ủy thác công ty khác, người ta phải tổ chức nhân thủ, phái đi rồi tới trấn Truân Binh làm quen với hoàn cảnh, chẳng biết mất bao lâu, bọn họ lại cần nắm tình hình gấp, lửa cháy ngang mày rồi:
" Chủ quản Đường, nể tình chúng ta là bạn bè, ai lại đẩy chuyện làm ăn đi như thế? Nói thật nhé, chúng tôi đang đợi cô xẻo thật mạnh đây, cô cứ ra giá đi." Cao Vũ Điền dứt khoát luôn, làm thế này bất lợi cho việc đàm phán hợp đồng, người ta biết anh cần ngại gì mà không xẻo, nhưng vấn đề giờ, hắn chỉ sợ người ta không xẻo:
Đường Anh dở khóc dở cười, hai vị này như thần kinh vậy, ai bảo cô đẩy chuyện làm ăn đi, hôm qua cô cơ bản là không có ở Bắc Kinh, vừa nghe chuyện này cô còn vội vội vàng vàng bỏ việc khác mà về nữa là:" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các vị không nói thì tôi thực sự là không dám nhận chuyện làm ăn này đâu, hơn nữa hôm nay thì chắc chắn là không được, ủy thác cũng phải trải qua đánh giá chứ!"
" Cô không biết thật à?" Trương Chính Hòa chớp mắt:
" Hợp đồng đã ngừng rồi, tôi biết gì chứ?" Đường Anh rất vô tội:
Câu này vừa nói ra, phối hợp với vẻ mặt ngơ ngác của Đường Anh làm Trương Chính Hòa và Cao Vũ Điền đơ người luôn, trao đổi ánh mắt với nhau. Trương Chính Hòa thận trọng hỏi:" Cô chẳng lẽ không biết, kẻ nổi tiếng dính líu xã hội đen ở trấn Truân Binh vượt ngục rồi sao?"
Đường Anh lắc đầu, lại còn có tội phạm vượt ngục, cơ mà cái nơi đó thiếu cái gì chứ không thiếu loại người này mới đúng.
Đến lượt Cao Vũ Điền hỏi:" Thế cô có biết một họa sĩ bị người ta đánh tàn tật ở trấn Truân Binh không?"
" Mấy chuyện này thì liên quan gì tới tôi chứ? Chẳng lẽ tôi cần phải biết sao?" Đường Anh ngạc nhiên hỏi:
Không giống giả vờ, giả vờ được thế này thì Trương Chính Hòa nhất định mời đi làm diễn viên cho rồi, nên hắn nói thẳng luôn:" Vị họa sĩ đó trước khi bị đánh tàn tật từng bị người ta dụ vào tòa nhà xây dở ở trấn Truân Binh đánh một trận, chẳng biết làm thế nào, hắn tự nhận mình là gián điệp thương nghiệp được Hoa Hâm phái tới trấn Truân Binh."
Ặc ... Đường Anh bị mắc nghẹn trong cổ họng, có người tự đi nhận mình là gián điệp thương nghiệp à? Thoáng cái chủ quản Đường hiểu ra, cô là người mới ở lĩnh vực này chứ không ngốc, chỉ hai vị khách:" Các vị hoài nghi là người của chúng tôi đánh sao?"
" Chúng tôi không hoài nghi, có điều hắn ở trấn Truân Binh căn bản không có kẻ thù." Cao Vũ Điền luôn quan sát sắc mặt Đường Anh, dù gì cũng là dân làm phim, sự ngạc nhiên đó không thể là giả được, thôi, thế này hình như tìm nhầm nhà rồi:
" Vậy chúng ta chẳng có gì để bàn với nhau nữa, nếu có chứng cứ, các anh chứ trực tiếp báo án, không có chứng cứ chỉ dựa vào suy đoán xuông chẳng có ý nghĩa gì hết." Đường Anh thoái thác, có điều cô bỗng dưng lo lo, mấy người kia mãi không chịu về, hay là họ có liên quan thật?
" Không không không, ý chúng tôi không phải như thế, ý tôi là, nếu nhân viên điều tra của quý vị vẫn còn ở trấn Truân Binh, vậy thì ..." Trương Chính Hòa cười nịnh:
" Chuyện này tôi không thể tiết lộ, xem ra tôi không giúp gì được cho hai vị rồi." Đường Anh coi hai người này tới đây để thăm dò, cho nên cô không định dài dòng nữa:
Hai người kia sao chịu đi như thế, vẫn cứ dây dưa, đến khi Đường Anh có điện thoại, cô thấy số của giám đốc Tạ thì cáo lỗi ra ngoài hành lang nghe điện thoại. Một lát sau Đường Anh quay trở về, vẻ mặt thong dong thoải mái hơn nhiều.
" Xem ra cô nhất định có tin tức rồi." Cao Vũ Điền tinh mắt nhận ra, kỳ vọng nói:
" Ừm, có thể nói là như thế, đối với lo lắng của hai vị, tôi không thể giúp được gì ... Có điều chúng ta nói ngắn gọn nhé, vừa rồi tôi nói chuyện điện thoại với giám đốc Tạ, đối với tình thế hiện nay, chúng tôi có thể cung cấp được một phần tình huống. Vậy thì tiếp theo chúng ta bàn giá cả đi." Đường Anh kiêu ngạo nói, chưa bao giờ đòi tiền một cách sướng như thế này:
Cơ mà nói tới chuyện này lại làm Trương Chính Hòa và Cao Vũ Điền gặp khó, bọn họ nóng ruột, nào rảnh bàn trước chuyện này.
Giờ ra giá sao đây, thấp thì người ta lên mặt, cao thì sợ mình thiệt, mà quan trọng nhất là, giờ họ là người đui cưỡi ngựa mù, chẳng nhìn rõ đường nữa ...