Chương 143: Ôm hàng đợi giá. (3)
Chương 143: Ôm hàng đợi giá. (3)
Cùng lúc ấy xe riêng của Hạ Diệc Băng từ từ dừng ở lối ra Hương Hà của cao tốc Kinh Châu, một chiếc Volvo bạc đã đỗ ở bãi cỏ bên đường nghênh đón, người ra đón là nam tử gầy gò, tuổi chừng 40 thôi, nhưng mang vẻ sương gió từng trải, ăn mặc hết sức đơn giản, thoáng nhìn qua dễ nhầm với một thầy giáo quê, có chút nho nhã, hoàn toàn không hề giống trong tưởng tượng của cô.
Hắn chính là Tạ Kỳ Phong, người sáng lập công ty Cáp Mạn, cái nghề điều tra thương vụ này Hạ Diệc Băng không hiểu cho lắm, có điều ấn tượng đầu tiên của cô với Tạ Kỳ Phong rất tốt. Nam nhân này khiến người ta cảm giác dễ chịu, không giống đa phần vụ tiếp xúc liên quan tới thương nghiệp mà cô tham gia, đối phương bất kể nhiệt tình, lấy lòng hay làm cao đều có một cái vẻ, ngoài tiền các vị ra tôi chẳng hứng thú cái gì khác. Có điều cô chẳng phải thiếu nữ dễ dàng đánh giá người khác qua bề ngoài.
Hai người bắt tay nhau hàn huyên, Hạ Diệc Băng cười nói:" Xem ra giám đốc Tạ nắm chắc rồi, tôi hẳn là không uổng chuyến đi này."
" Chị khách khí rồi, tôi không ngờ công ty lớn như Hoa Hâm lại ghé thăm huyện nhỏ này, tôi hơi run đấy." Tạ Kỳ Phong cười lịch sự: " Chúng ta đi chung xe nhé?"
Hắn mời Hạ Diệc Băng lên xe của mình, Hạ Diệc Băng vui vẻ đi theo, viên thư ký lái xe theo phía sau. Hai xe lên đường, Hạ Diệc Băng ngồi trong xe quan sát thêm Tạ Kỳ Phong mấy lượt, đi thẳng vào vấn đề:" Giám đốc Tạ, anh hẳn là biết ý tôi tới đây làm gì chứ?"
Tạ Kỳ Phong khéo léo đáp:" Hình như chị còn chưa nói mà."
" Liên quan tới Truyền thông Cụ Phong và trấn Truân Binh."
" Một quy tắc vàng trong nghề này, vĩnh viễn không tiết lộ bí mật của khách hàng, giám đốc Hạ, xin lỗi chị, tôi chỉ có thể trả lời là không biết thôi."
Thế này thì khó cho Hạ Diệc Băng rồi, lúc này chỉ có thể còn nước còn tát thôi, cô liền đổi sang một kiểu nói chuyện khác:" Ủy thác trước đó của bên anh có liên quan tới Truyền thông Cụ Phong, bây giờ Hoa Hâm chúng tôi đang là đối tác chiến lược của họ, nếu có chuyện gì, anh không cần phải ngại."
" Vậy thì hình như đâu có việc gì của tôi, mọi người là đối tác của nhau, hẳn là chuyện gì cũng có thể bàn bạc chứ, tôi là một người ngoài, không tiện tham gia." Tạ Kỳ Phong né tránh, hắn hành nghề rất tuân thủ nguyên tắc về bí mật, bởi theo hắn thấy, giữ bí mật là thói quen tốt, cho dù đôi khi khiến người ta không hài lòng:
" Tốt lắm, quả nhiên là danh bất hư truyền." Hạ Diệc Băng hơi cúi người, lại đổi giọng điệu khác:" Vậy thì chúng ta bàn chuyện làm ăn giữa hai bên đi? Tôi chuẩn bị đưa ra cho các vị một ủy thác, có điều phải xem năng lực phía các vị cao tới đâu mới được."
" Ha ha ha, cái đó phải xem nhãn quang của chị rồi." Tạ Kỳ Phong vẫn kín như bưng, nhưng luôn để lại dư địa cho người khác tiếp tục:
" Tôi không dựa vào nhãn quang của mình mà tới đây, nói thẳng ra, tôi tra lịch sử cuộc gọi của một người, phát hiện ra hắn thường xuyên liên hệ với một cô gái họ Đường. Mà cô gái này làm việc cho Cty điều tra Thương vụ Cáp Mạn. Tiếp tục nghe ngóng thì Cáp Mạn ở trong nghề này cũng có chút danh tiếng, cho nên mới quyết định tới nhà bái phỏng." Hạ Diệc Băng mắt nhìn phong cảnh xung quanh, tựa hồ hứng thú với phong tình huyện thành nhỏ:
Đối phương không tín nhiệm cả đối tác làm ăn, tra luôn cả Trương Chính Hòa rồi, Tạ Kỳ Phong quay sang nhìn nữ nhân kiêu ngạo như quý tộc này, song không nói gì, chuyên tâm lái xe.
Hạ Diệc Băng nhoẻn miệng cười:" Thực ra công ty nào chẳng làm chuyện điều tra thương nghiệp này, anh thấy đúng không?"
" Đúng thế, chuyện này chẳng phải thần bí gì, so ra tôi thấy giám đốc Tạ tới đây mới là chuyện thần bí đấy."
" Không phải thần bí, nói chính xác tôi sắp vì chuyện này mà suy nhược thần kinh rồi."
Tuy là huyện thành nhỏ, đường xá rất tốt, xe đi êm như ru, trời chắc vừa có mưa, gió lùa qua cửa sổ mang theo vị tươi mát, không có lấy chút vị xăng dầu nào, dù xe qua lại không phải là ít. Hạ Diệc Băng thả lỏng, tuy cô có ấn tượng tốt với Tạ Kỳ Phong, nhưng qua vài cuộc đối thoại ngắn đã biết người này không dễ đối phó, tất nhiên đối phương chẳng phải đối thủ kinh doanh để cô cần dốc sức, ứng phó, thế thì chẳng cần khiến bản thân mệt thêm.
Có điều cô không tránh được tò mò, với thân phận như hắn mà lại sống tại huyện thành nhỏ, đặt công ty ở thủ đô, song chuyện kinh doanh làm khắp cả nước.
Theo lời đồn trong nghề, điều tra thương vụ là cái nghề không thể làm lớn được, vì luôn đi sát mép luật pháp, bất cẩn một chút là va phải họng súng. Anh làm ăn nhỏ dễ kiếm sống, làm ăn lớn lên một cái, dễ bị cơ quan pháp luật chú ý tới, tiếp đó thì là còng sứt leng keng tra vào tay rồi. Công ty lâu năm trong nghề này cũng chẳng có là bao, Cáp Mạn là một trong số đó.
Người này bụng dạ rất sâu, bất kể từ giọng điệu, nét mặt hay ngôn ngữ thân thể, Hạ Diệc Băng không nhìn ra điều gì cả.
Xe lặng lẽ đi một quãng, khi đi lên cầu Hương Hà, bắt đầu tiến vào khu nội thành, Hạ Diệc Băng đóng cửa sổ lại cho đỡ ồn, nói:" Giám đốc Tạ, tôi hi vọng giữa chúng ta có thể nói chuyện chân thành thắng thắn, anh không cần cố kỵ."
" Tôi thấy giám đốc Hạ đang cố kỵ ấy chứ."
" Thế sao?"
" À, vậy thì chúng ta cũng không cần chân thành thẳng thắn làm gì." Tạ Kỳ Phong bất ngờ nói một câu sắc bén:
Hạ Diệc Băng nghẹn luôn, nửa ngày trời không nói thêm được câu nào, đúng thế, trong lòng cô đúng là còn cố kỵ, không ngại đường xa chủ động tới huyện thành nhỏ, ý đồ quá rõ. Mà đối phương vốn được Trương Chính Hòa ủy thác, hiểu rất rõ chuyện ở trấn Truân Binh.
Thế là câu chuyện gián đoạn, đến khi xe đi xuyên qua huyện thành tới vùng bán sơn địa, men theo con đường nhỏ đi lên lưng chừng núi, đỗ trước một cánh cổng sắt.