Chương 144: Ôm hàng đợi giá. (4)
Chương 144: Ôm hàng đợi giá. (4)
Hạ Diệc Băng xuống xe, hít một hơi không khí núi rừng, thoang thoảng mùi thơm từ gỗ, làm người ta phấn chấn. Cô an bài thư ký đợi mình, nhìn kiến trúc phong cách Châu Âu cổ, giọng có chút trêu đùa:" Giám đốc Tạ, mới lần đầu gặp mà anh dã dẫn tôi về nhà đấy à?"
" Đúng thế, nếu không thì không thể hiện được sự chân thành thẳng thắn của tôi rồi. Giám đốc Hạ, mời." Tạ Kỳ Phong đẩy cửa sắt, đi qua con đường nhỏ giữa bãi cỏ xanh, tới biệt thự hai tầng, vào nhà, lên thẳng lầu.
Đó là gian phòng khách lớn nối liền ra ban công, tầm nhìn thoáng đãng, đồng ruộng, sông suối, núi xa thu hết vào tầm mắt, Hạ Diệc Băng liên tục tán dương Tạ Kỳ Phong biết hưởng thụ. Hai người đi ra bàn trà ở ban công, không phải loại bàn nhìn cái biết ngay là thứ đắt tiền, mộc mạc dễ chịu như con người của chủ nhân.
Tạ Kỳ Phong pha trà, cười thần bí:" Thực ra tôi đợi chị hai ngày rồi đấy, chị có tin không? Nếu thời gian dài như thế mà chị không có phản ứng, tôi sẽ rất thất vọng."
Hai ngày? Hình như bằng với thời gian cô do dự, nhận lời mời của vị giám đốc Tạ này, sau khi tìm hiểu thông tin về Cáp Mạn, cô vẫn không thể quyết định được. Đối phương chủ động lên tiếng thì dễ cho cô rồi:" Giờ tôi tới rồi đây, anh chuẩn bị lấy gì chiêu đãi tôi? Nếu chỉ có một chén trà thôi thì tôi sẽ rất thất vọng đấy."
" Chị đợi một chút." Tạ Kỳ Phong lấy điện thoại ra, chỉ dặn dò một câu rồi cúp điện thoại ngay, nâng chén lên mới khách:" Rất nhanh thôi người của tôi sẽ chuyển tới một tài liệu, nếu chị có hứng thú thì xem xong rồi chúng ta bàn bạc tiếp."
" Người của anh ở trấn Truân Binh à?" Hạ Diệc Băng hỏi ngay:
" Tôi sẽ không thừa nhận gì hết." Tạ Kỳ Phong cười:" Cũng giống như chị nhất sẽ phủ nhận Lý Kính Tùng là do Hoa Hâm thuê vậy. Công ty vốn đầu tư nước ngoài như của chị, con đường lấy thông tin chủ yếu là gián điệp thương nghiệp ... Chuyện này chắc là chị cũng phủ nhận nhỉ?"
Hạ Diệc Băng cầm chén trà lên, hết thảy cứ xem tài liệu của đối phương thế nào rồi hẵng nói.
Tài liệu truyền trên màn hình vi tính hiển thị con số phần trăm đang được truyền đi.
Trước màn hình, bốn cái đầu nhìn chằm chằm, cứ như là sợ đứt đoạn giữa chừng vậy, đợi hai ngày liên, bọn họ sốt hết cả ruột, đứng ngồi không yên. Cũng may mà bên kia không ngừng gọi điện thoại tới, tình huống chắc là đang xấu đi nhanh chóng.
" Đích thân trợ lý tổng giám đốc của Hoa Hâm đã ra mặt rồi, còn tìm tới nhà ông chủ của chúng ta, các anh nói xem, cô ta nhìn thấy báo cáo này sẽ có vẻ mặt thế nào?" Quản Thiên Kiều mặt mày háo hức báo thành quả, đáng lẽ rất không nên có ở dân chuyên nghiệp như cô, chắc là học thói xấu rồi:
" Chắc chắn là sợ ngu người luôn." Bao Tiểu Tam cười rất đắc ý:
" Sai, cô ta sẽ không có chút thái độ nào, giống như ông chủ cật lực phủ định sự tồn tại của chúng ta vậy." Cảnh Bảo Lỗi phản bác:
" Có lý đấy, toàn là chuyện chẳng thể đem ra công khai mà." Cừu Địch xoa tay, quyền chủ động thay đổi, cảm giác hưng phấn không chỉ một ít đâu:" Cơ mà, vấn đề là chúng ta nên giúp ai đây?"
Cảnh Bảo Lỗi thoái thác:" Đừng nhìn tôi, tôi không biết, giúp Bằng Trình thì là giúp hổ làm ác, theo Hoa Hâm thì là trợ Trụ vi ngược. Tóm lại là hai nhà đó chẳng có thứ đếch nào tử tế."
" Nói mày ngốc mày còn không tin, ai cho nhiều tiền hơn giúp bên đó thôi. Chuyện này Tông Bằng Trình tám thành không chịu trả tiền, đành tìm Hoa Hâm vậy." Bao Tiểu Tam đọc tuyên ngôn:
Quản Thiên Kiều không nói gì, chợt một cái đầu gần bên cạnh lùi ra, cô quay đầu thấy Cừu Địch ngồi xuống ghế lấy chai nước khoáng lại không uống có vẻ trầm tư. Bọn họ đã thoát khỏi trạng thái bỏ rơi, thành công đã ở trước mặt, nhưng cô nhận ra, Cừu Địch cứ thi thoảng lại im lặng, tựa hồ vui vẻ chỉ là phụ họa với họ:" Nghĩ gì thế?"
" Hắc Cầu, mày lại ra vẻ thâm trầm giả ngầu đấy à?" Bao Tiểu Tam quay sang Quản Thiêu Kiều, vạch mặt thằng bạn:" Kiều, thủ đoạn tán gái của nó thôi, em đừng mắc bẫy."
Cừu Địch nhéo Bao Tiểu Tam thật mạnh, hét lên cùng tông với tiếng kêu của hắn:" Tao có một lý tưởng rất ngầu sắp thành hiện thực, tao đang nghĩ tới tiền, chẳng lẽ mày không muốn à?"
Ồ, cái này thì ai mà không muốn, căn phòng nhỏ rộn ràng tiếng cưới đùa.
Brừ, brừ ...
Di động trong túi Cừu Địch rung mạnh, sở dĩ rung mà không kêu vì đây là điện thoại của y, không phải cái do Cáp Mạn cấp, người biết số liên lạc của y không nhiều, dù là ai gọi cũng phải nghe, y luôn mang theo người. Cừu Địch rút ra chiếc di động cơ bản kiểu cũ, loại pin được cả tuần, vừa nhìn số hiển thị liền bật dậy như cương thi, giọng vui vẻ:" Cô giáo Mai ..."
Ba người còn lại không mấy để ý tiếp tục thảo luận đề tài lần này phải xẻo Cáp Mạn bao nhiêu cho đáng, cùng với dùng số tiền đó làm gì, đây là chủ đề làm người ta hưng phấn, đưng nói sôi nổi thì nghe một tràng "dạ, dạ, dạ ..."," vâng, vâng, vâng ạ"," cô giáo, em biết rồi aj" ... tiếp đó lại vâng với dạ không dứt.
Quản Thiên Kiều vừa quay sang không ngờ thấy Cừu Địch đứng ở góc phòng, đầu cúi thấp, một tay cầm di động, tay kia ... bóc bùn trét trên tường, bộ dạng không khác gì học sinh tiểu học bị trách phạt đó làm cô không nhịn được phì một tiếng, tay bịt miệng, tay đầm giường, cười không dứt.
Cảnh Bảo Lỗi há hốc mồm, đây thực sự là Cừu Địch sao, người như Kỳ Liên Bảo mà y cũng dám đối đầu đấy, đi phỏng vấn mắng luôn người tuyển dụng, không thủ đoạn xấu xa gì không dám làm, rốt cuộc là nhân vật nào khiến y ngoan như chim cút thế này, ngờ ngợ hỏi:" Vừa nãy tôi có nghe cậu ấy gọi cô giáo Mai, đúng không?"
Quản Thiên Kiều gật đầu liên hồi, cô đã cười tới chảy nước mắt, đây là điểm khiến cô cười, nếu là mẹ gọi mà có thái độ này cũng đành đi, nhưng là cô giáo thôi, có cần thế không?
Bao Tiểu Tam khịt mũi coi thường:" Không ngờ Hắc Cầu lại là thứ học sinh ngoan sợ giáo viên, đúng là mất mặt, khi tôi còn đi học, chỉ có giáo viên sợ tôi thôi ..."
Quản Thiên Kiều đập cho hắn mấy phát, cô cười đau một bên bụng rồi, tên này còn đổ dầu vào lửa, thứ học sinh cá biệt mà nói như thành tựu hay ho lắm vậy.
Cuộc điện thoại này Cừu Địch nói liền mười lăm phút, không, phải nói là y vâng dạ mười lăm phút, khi tắt máy quay đầu lại, không ngờ thấy ba người bạn đều nhìn mình chằm chằm, còn chưa hiểu vấn đề:" Làm sao thế?"
" Cừu Địch, cô giáo Mai gọi có chuyện gì vậy?" Quản Thiên Kiều cố nhịn cười hỏi câu này, giọng đầy mỉa mai, thực ra cô còn định thêm một câu, có phải chưa làm bài tập không:
" Cô giáo hỏi tôi vẫn muốn làm giáo viên chứ?" Cừu Địch trả lời với nụ cười tỏa nắng, thực sự ngây thơ như học sinh tiểu học:
Ba người còn lại vi vu trong gió lạnh, tên này mà làm giáo viên ấy hả?