Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 202 - Chương 36: Khéo Nói Làm Chưa Khéo. (4)

Chương 36: Khéo nói làm chưa khéo. (4) Chương 36: Khéo nói làm chưa khéo. (4)

Đường Anh ghé tới nhìn màn hình, nghẹn lời luôn, trong lịch sử cuộc gọi của Dương Đào, Quản Thiên Kiều lọc ra được hơn 30 số điện thoại là phương thức liên hệ với nhân viên do Đồng Minh cung cấp.

Quản Thiên Kiều còn chỉ ra ba cái tên:" Sau khi Cừu Địch đi, hắn liên tiếp gọi ba cuộc điện thoại, đều là nhân viên của Đồng Minh, chị không nghĩ rằng trùng hợp đấy chứ?"

Bên này đặt hợp đồng, bên kia đã vội tổ chức nguồn hàng, nguồn hàng chắc chắn là ở dây chuyền sản xuất của công ty Đồng Minh, Đường Anh chỉ có sững sờ, chứng cứ pháp lý trên tòa thì chưa đủ kết tội, nhưng ngoài đời quá đủ rồi. Không khỏi nghĩ tới Cừu Địch, cậu ta chỉ mới tới nơi này được vài ngày, nhởn nhơ chơi bời, nếu đây thực sự là con đường lộ bí mật của Đồng Minh thì đơn giản quá rồi.

Dù sao cô cũng không kìm được hưng phấn, nếu tìm ra được người tiết lộ bí mật, vụ làm ăn mà cô tưởng chừng gần như không hoàn thành được sẽ nhanh chóng biến thành tiền tươi thóc thật.

" Chủ quản Đường, chị còn nghi vấn gì nữa không?" Quản Thiên Kiều đan hai tay vào nhau vươn vai ngả người ra sau hỏi:

Điệu cười đó rõ ràng có vẻ châm chọc, nhìn Quản Thiên Kiều mặc nguyên bộ áo ngủ nhân vật hoạt hình từ hôm qua tới giờ chưa thay, thầm mắng tiểu nha đầu, thu lại vẻ hưng phấn, nghiêm túc hỏi:" Bọn họ định làm thế nào?"

" Đơn giản thôi, nếu như không tìm được gián điệp thì để gián điệp tới tìm chúng ta ... Đợi khi chị đem những sản phẩm còn chưa lên thị trường đặt trước mặt Tiêu Lăng Nhạn, lúc đó còn phải tốn nước bọt à? Có cả kênh lộ bí mật, có cả gián điệp, chỉ còn đợi họ thanh toán tiền thôi." Quản Thiên Kiều nói xong cuộn người lại trên ghế như con mèo nhỏ, miệng ngáp liên hổi:

" Đơn giản vậy thôi sao?" Đường Anh không tin, tự lẩm bẩm một mình, chuyện này thực sự khác xa tưởng tượng của cô:

" Chị nhìn thấy gián điệp trồi lên mặt nước rồi thì tất nhiên là không khó." Quản Thiên Kiều lại tiếp tục mỉa mai, dù Đường Anh có cố che giấu, cô cũng đã thấy bộ dạng hưng phấn khi nãy rồi, cho nên ngoại trừ đánh giá mê trai, ngu ngốc ra, bây giờ có cho thêm một đánh giá nữa, hám tiền.

" Được, cứ theo như ý đồ của bọn họ mà làm, cô gửi ba cái tên này cho họ đi, chúng ta toàn lực ủng hộ." Đường Hám Tiền nói như thế:

Quản Thiên Kiều chóp chép miệng chẳng đáp, vì cô gửi đi từ nãy rồi.

Tô Khải, Cao Chí Quang, Vương Đại Long.

Ba cái tên này thêm vào tư liệu đơn giản do Khoa kỹ Đồng Minh cung cấp được gửi vào di động của Cừu Địch.

Kế hoạch câu cá bắt đầu, mồi đã nhử, đợi con mồi đớp nữa mà thôi, chuyện này cần ít thời gian.

Hai ngày sau ...

Dòng chữ Môi giới Nhị Bính di chuyển, rời vỉa hè, đi lên đường.

À, không đúng, không đúng, là chiếc xe dán dòng chữ Môi giới Nhị Bính đi lên đường Bắc Môn. Dương Đào liếc nhìn thời gian trên xe, đồng hồ hiển thị 17 giờ 40 phút chiều, hắn tính toán, hai mươi phút nữa thôi là nhà máy mắt kính tan ca, vừa vặn nhân lúc trời tối lên thành phố một chuyến. Cứ nghĩ tới sang tay một cái thôi là kiếm được mấy vạn rồi, tim hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phấn khích quá độ rồi.

Đi được không xa, hắn đỗ xe lại bên đường, định đợi thêm một lúc. Muốn rà lại vụ làm ăn tự tìm tới cửa này, hai người hôm trước tìm tới công ty của hắn rõ là dân vùng ngoài, đang có nhu cầu gấp về sản phẩm kính mắt, chuyện này chắc chắn là không sai được, nếu không tư liệu kia của hắn người ngoài xem không hiểu, không thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ giữa các kiểu dáng mắt kính như thế.

Đương nhiên, chủ yếu là vì người ta vung tay hào phòng, cái tài liệu trong giới chẳng ai thèm ngó một cái cũng bỏ ra 2000 đồng để mua. Hôm qua hắn liên hệ lại với bọn họ, nói còn có hàng, ra giá 5000. đối phương mặc cả một hồi, cuối cùng vẫn khảng khái chuyển 3000 vào tài khoản của hắn.

Số tiền này không nhiều, song cũng kha khá, chứng tỏ đối phương nghiêm túc, hắn suy đoán, chắc là đám kiếm ăn bằng bán tin, làm cái nghề môi giới này tiếp xúc rất nhiều chuyện, từ tư liệu học sinh, tài khoản ngân hàng, đến cả thiết kế chuyên nghiệp cũng có luôn, chỉ cần kiếm được người mua thích hợp là có thể biến thành tiền.

Nói không giao dịch với người lạ chỉ là đối phó vậy thôi, cũng là có ý làm giá, làm nghề này chuyên tiếp xúc đủ người lạ lẫn kỳ lạ.

Nguyên tắc dù sao là chết, giao dịch hay không quan trọng là dựa vào đôi mắt của bản thân, trong nghề này Dương Đào cũng có kinh nghiệm rồi, thế nên hắn yên tâm giao dịch.

Nghĩ tới đó không khỏi nghĩ tới vài vạn sắp vào tài khoản, toàn thân hắn lại ngứa ngáy, mông không ngồi yên được trên ghế nữa. Dương Đào tính toán cả rồi, tối nay lấy được tiền sẽ ở trên thành phố, trước tiên là đi tắm rửa, sau đó là đi chăm sóc sức khỏe toàn thân, hắn chẳng lo gì cả, chỉ lo bây giờ truy quét mại dâm rất gắt, không biết mấy em gái xinh tươi quen được ở hộp đêm có còn ở đó không?

Đầu óc tơ tưởng càng lúc càng linh tinh, khiến di động reo một cái làm Dương Đào giật mình.

Cứ nghĩ là mấy người ở nhà máy đã ra, nhưng xem số thì lại không hiện tên, nhưng môi giới mà, tiếp xúc với đủ loại người, hắn cứ nghĩ là lại có chuyện làm ăn, thuận tay nhận máy:" A lô, tìm ai đấy?"

" Tìm anh đó, anh Dương." Trong điện thoại truyền ra giọng nói nũng nịu:

Dương Đào sáng mắt, vừa nghĩ tới cái gì thì tới cái đó, vừa muốn đi chăm sóc sức khỏe thì gái tới rồi, hắn ỡm ờ:" Em là ..."

" Em là Tiểu Vũ, không phải anh thích người khác, quên mất người ta rồi đấy chứ?" Đối phương u oán nói:

" Làm gì có, anh lúc nào chẳng thích em nhất." Dương Đào theo quán tính nói thế chứ trong đầu hắn ra sức nghĩ xem gặp em gái này ở đâu kìa:

" Vậy anh có hài lòng với em không?" Đối phương khiêu khích:

Giọng thật êm, thật dễ nghe, chưa gì Dương Đào đã tưởng tượng ra em gái ngọt nước đang hờn dỗi, lòng rạo rực:" Đương nhiên hài lòng rồi."

" Vậy quyết định thế nhé, anh, em sẽ bồi tiếp anh hai mươi tư tiếng." Đối phương quay lại giọng nũng nịu ban đầu:

Dương Đào đồng ý không suy nghĩ, hai người đùa giỡn vài câu rồi cúp máy.
Bình Luận (0)
Comment