Chương 35: Khéo nói làm chưa khéo. (3)
Chương 35: Khéo nói làm chưa khéo. (3)
Cừu Địch không nhận, ra hiệu cho Cảnh Bảo Lỗi, mấy cái kiến thức phức tạp về sản xuất mắt kính, y và Bao Tiểu Tam có thèm đọc đâu, chỉ có Cảnh Bảo Lỗi mấy ngày qua vào quán net vẫn kiên trì tìm kiếm bổ xung tri thức. Cảnh Bảo Lỗi mở túi ra, xem thật kỹ, có hình chụp, có bản vẽ, thậm chí có trang giấy được ép plastic, tổng cộng 23 trang.
Cảnh Bảo Lỗi xem sơ qua rồi ghé tai Cừu Địch nói nhỏ:" Đúng là đồ lấy từ nhà máy Đồng Minh ra, nhưng mà quá hạn rồi, đại bộ phận là thiết kế đã đưa ra thị trường. Có điều thứ này vẫn hữu dụng, ít nhất chứng minh được, có người bỏ công sức ra thu thập tình báo liên quan tới Đồng Minh."
Cừu Địch nghe xong đóng túi hồ sơ lại, vỗ nhẹ lên đó:" Ông chủ Dương muốn thử chúng tôi hay sao? Toàn là loại hàng quá hạn, thứ chúng tôi muốn có là loại chưa ra khỏi kho kìa ... Chứ mấy tài liệu này đừng nói 5000 đồng, đến 500 đồng cũng chẳng bán được đâu."
" Vậy thì tôi cũng hết cách rồi, tài liệu có sẵn chỉ có chừng này thôi ... Anh muốn nhiều hơn, thế chẳng phải thành gián điệp thương nghiệp à? Tôi không làm loại chuyện đó đâu, mời hai vị tự tiện." Dương Đào đưa tay tiễn khách, đồng thời lấy lại túi hồ sơ:
Không ngờ Cừu Địch vẫn giữ chặt túi hồ sơ:" 2000. tôi lấy!"
Dương Đào sửng sốt, đây là cái giá vượt xa dự tính của hắn, hắn buông tay:" Được, tiền mặt!"
Đây là việc của tùy tùng rồi, Cảnh Bảo Lỗi rút ví ra, da thật, kéo khóa một phát, bên trong là tiền dầy cộm, phải tới mấy vạn. Hắn thấy rõ đôi mắt tham lam của đối phương, cho nên thong thả đếm rất thong thả, cho đối phương thêm thời gian nhìn ví tiền của mình, đủ 20 tờ xòe ra trên bàn.
" Xong nhé!" Cừu Địch kẹp túi hồ sơ đứng dậy muốn đi luôn, Dương Đào không ngờ đối phương đi dứt khoát như vậy, luống cuống đứng lên, ngập ngừng gì đó thì Cừu Địch nói trước:" Ông chủ Dương, hay là chúng ta lưu số điện thoại của nhau."
" Được, được!" Dương Đào vui mừng:
Không lâu sau di động của Dương Đào reo, Cừu Địch cười nói:" Tôi gửi cho anh file đa phương tiện, trên đó có vài kiểu dáng, có vẻ sẽ đưa ra phiên bản mới, đặc biệt là loại thiết kế nano ... Nếu như anh có đường kiếm được thì đừng bán rẻ, chúng tôi đợi anh ra giá đấy."
" Vâng, vâng!" Dương Đào hưng phấn, hết sức khách khí tiễn hai người ra ngoài, nhìn theo bọn họ bắt taxi rời đi, hai người này khẩu âm vùng ngoài, tiêu tiền rộng rãi, làm người hắn ngứa ngáy, đứng suy nghĩ một hồi, đến khi taxi biến mất từ bao giờ vội vàng vào phòng, liên tục gọi điện thoại.
Xe taxi đi không xa, qua chỗ rẽ là dừng rồi, đỗ lại ở đầu đường Bắc Môn, ba người lần nữa tụ tập một chỗ.
" Số tài liệu này không đáng giá 2000. tôi đoán chừng đại bộ phận là lấy trong thùng rác ra." Cảnh Bảo Lỗi xem kỹ hơn tài liệu trong túi hồ sơ, tiền này tính vào kinh phí hoạt động đấy, quá 5 vạn mà không xong việc thì thêm đồng nào họ phải bù đồng đấy:
" Ngàn vàng mua xương ngựa mà, chủ yếu muốn hắn tin, chỉ cần hắn có hàng là chúng ta sẽ mua, tôi không tin hắn không động lòng." Cừu Địch thoải mái nói:
" Cái nghề này không dễ kiếm cơm, đến thằng môi giới cũng tranh bát cơm của gián điệp." Bao Tiểu Tam có chút bực bội:
" Phàm là người tiết lộ bí mật đều tính là gián điệp, nên thành phần rộng lắm, có thể nói ai ai cũng có thể thành gián điệp, cậu đừng nghĩ chỉ công ty thương vụ mới có gián điệp. Cả đống người thèm khát lợi nhuận bán tình báo thương nghiệp." Cảnh Bảo Lỗi dạy dỗ:
" Càng tốt, bọn họ bán tình báo, chúng ta mua bán rồi bán tính báo của họ, đó gọi là gián điệp trong gián điệp." Cừu Địch chẳng lo, nói chung gần đây y gạt hết suy nghĩ xa xôi rồi, trước tiên cứ kiếm được tiền đã, có tiền trong túi dễ tính toán:
" Không biết phải chờ đợi bao lâu đây?" Cảnh Bảo Lỗi lại bắt đầu lải nhải:
Cừu Địch cười khoác vai hai người bạn, lại kiếm quán net giải trí, bọn họ đã xong việc, tiếp theo tới lượt Quản Thiên Kiều biểu diễn rồi.
Lúc này Quản Thiên Kiều ngồi sau màn hình, trước mắt là vô số ký hiệu con số nhảy múa, dù là ban ngày mà phòng kéo rèm tối om như hang quỷ, gương mặt xinh xắn của cô nàng bị ánh sáng xanh từ màn hình hắt ra trông như quỷ hút máu.
" Đang làm gì thế?" Đường Anh xem mà không hiểu:
" Trong số ảnh mà Cừu Địch gửi cho Dương Đào có trojan gài sẵn ... Với trình độ ở nơi này, chắc hắn không phát hiện được đâu. Trojan có thể giúp tôi theo dõi cuộc gọi của hắn từ xa, đồng thời cũng định vị được tín hiệu của hắn ... Ngoài ra Bao Tiểu Tam cũng nhét thiết bị vào xe của hắn ... Để xem nào, tên này không thẹn là làm môi giới, riêng lịch sử cuộc gọi đã có hơn một nghìn người ..." Quản Thiên Kiều nói chuyện với Đường Anh mà mắt không rời màn hình, thi thoảng hiện ra một loạt dãy số, làm cô hớn hở:
" Cô không thấy chuyện này có vấn đề à?" Đường Anh có chút băn khoăn:
" Vấn đề gì chứ?" Quản Thiên Kiều chẳng quay đầu lại:
" Sao bọn họ tìm ra được Dương Nhị Bính? Sao bọn họ biết Dương Nhị Bính có liên quan tới chuyện tiết lộ bí mật ở Đồng Minh?"
" Tôi không biết."
" Đó chính là điều tôi nói đấy, chuyện này có mùi mờ ám, dù đúng là hắn, cũng không có đủ sức thuyết phục." Đường Anh cau mày đi qua đi lại nói:
Quản Thiên Kiều bĩu môi, chẳng bận tâm:" Chúng ta lại chẳng phải cơ quan chấp pháp, cần gì chứng cứ, chỉ cần có kết quả là được."
" Tôi không tranh cãi với cô, cứ giả thiết hắn chính là tên buôn thông tin, nhưng loại người này sao có thể bán thông tin cho người xa lạ như Cừu Địch chứ? Hơn nữa bọn họ làm thế này, nếu Đồng Minh phát hiện ra, chẳng phải xôi hỏng bỏng không à?" Đường Anh liên tiếp hỏi, có manh mối rồi lại khiến cô còn lo hơn:
Quản Thiên Kiều nghe chỉ thấy ồn ào, coi như gà mái quang quác bên tai đi, bực mình thật nhưng chẳng thèm bận tâm. Không lâu sau Quản Thiên Kiều đưa kết quả ra:" Chị muốn chứng cứ à? Xem đi, cái này có tính không?"