Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 200 - Chương 34: Khéo Nói Làm Chưa Khéo. (2)

Chương 34: Khéo nói làm chưa khéo. (2) Chương 34: Khéo nói làm chưa khéo. (2)

" Vào được rồi!" Quản Thiên Kiều ngồi trước máy vi tính, mười ngón tay mảnh mai như múa trên bàn phím, hai mắt nhìn chằm chằm không chớp:

Đường Anh không dám cắt ngang, hôm nay cô mới được chứng kiến sự loại hại của quân bài chủ lực mà giám đốc Tạ nói. Chiếc vali hành lý mở ra, ăng ten kiểu gập, một đống thiết bị điện tử không rõ tên, ở bên trong phòng của nhà khách, Đường Anh thậm chí còn nghe thấy tiếng trò chuyện của ba người Cừu Địch, Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi. Đường Anh phát hãi, không biết mình có bị nghe trộm không?

Quản Thiên Kiều chẳng cần nhìn mà đoán được suy nghĩ của Đường Anh, nói:" Ba người bọn họ biết tôi có thể giám sát bất kỳ lúc nào, yêu tâm, chị không phải là mục tiêu, chúng tôi không hứng thú."

Từ lúc Cừu Địch đi vào công ty môi giới Nhị Bính là ghi âm liền bắt đầu, trên màn hình hiển thị sóng âm nhấp nhô, từ loa truyền ra giọng nữ.

" Thưa anh, các anh cần phục vụ gì ạ?"

Quản Thiên Kiều và Đường Anh tức thì cứng người, câu này làm người ta sinh liên tưởng quá rồi.

Cừu Địch và Cảnh Bảo Lỗi cũng ngớ người, một em gái phương nam gầy gò yểu điệu lại giọng điệu mập mờ nói lời này, không thể không khiến người ta suy nghĩ méo mó xẹo xọ.

" Vậy cô có phục vụ gì?" Cừu Địch tay chống quầy lễ tân ỡm ờ hỏi lại:

Em gái đó còn trẻ lắm, tối đa chỉ hai mươi thôi, nói tiếng phổ thông lưu loát:" Tìm nhà này, tìm công tác này, tìm vợ này, tìm xe second hand này ... Chúng tôi đều có thể làm giúp, hai anh tìm công tác phải không? Trong trấn chúng tôi có rất nhiều đơn vị tuyển người, yêu cầu không cao, từ mười tám tới bốn mươi đều có thể ..."

Nói rất tự tin, còn đem cả những tờ quảng cáo bày ra trước mặt hai người, không ngờ Cừu Địch cười nói:" Tìm Dương Nhị Bính!"

" Dạ?" Em gái ngẩn người:

" Tìm Dương Nhị Bính." Cừu Địch lặp lại lần nữa, thấy em gái đó phản ứng chậm chạp, bổ xung:" Chúng tôi từ xa tới đấy, mang tới vụ làm ăn cho các cô đấy."

Em gái ánh mắt nghi ngờ vừa gọi điện thoại vừa nhìn hai người bọn họ, nhìn cách ăn mặc trông không giống người làm ăn, người trắng trẻo phía sau trông còn khá, người này quần ngố áo sơ mi hở mấy cái cúc, da thì đen, cảm giác như lưu manh đường phố. Cô che ống nói thì thầm một lúc, lát sau đặt điện thoại xuống, giọng nghiêm túc:" Ông chủ của chúng tôi tên là Dương Đào, không phải Dương Nhị Bính."

Hai bọn họ ngồi xuống dãy ghế nhựa đợi, cái công ty môi giới này cũng hẹp, chiều rộng được hơn hai mét một chút, cái quầy tiếp tân kê dọc chiếm quá nửa không gian, nơi tiếp khách xếp ngang quầy. Em gái phương nam có vẻ không thích Cừu Địch lắm, ngược lại Cảnh Bảo Lỗi nói chuyện được vài câu.

Đợi chốc lát có tiếng bước chân vội vàng, Cừu Địch biết chính chủ tới rồi, vừa mới đứng dậy thì vừa vặn gặp một nam tử gầy quắt đen hơn Cừu Địch, môi dầy gò má cao, trông như người Châu Phi, nghi ngờ liếc qua hai người lạ mặt:" Tìm tôi làm gì?"

" Bàn chút chuyện làm ăn, chẳng lẽ ông chủ Dương không hoan nghênh à?" Cừu Địch nói tới đó thì ngừng:

Người kia nhíu mày, vẫy tay gọi họ đi vào một gian phòng, phòng đơn giản, một bộ ghế sô pha, một bàn trà, và một cây cảnh. Người kia đi sau, đóng cửa lại sau đó nhìn chằm chằm hai người Cừu Địch không nói không rằng.

Cừu Địch cũng không lên tiếng, ra hiệu cho Cảnh Bảo Lỗi, đóng vai trợ thủ, Cảnh Bảo Lỗi tự giác khom người, lấy di động ra đưa tới cho Dương Đào xem, là ảnh Khoa kỹ Đồng Minh.

" Ý các anh là ..." Dương Đào cẩn thận dò hỏi:

" Chúng tôi muốn mua ít kính mắt, không biết ông chủ Dương có không?" Cừu Địch lên tiếng:

" Mua mắt kính à, anh có đi nhầm chỗ không vậy?" Dương Đào tỏ vẻ ngạc nhiên, trông rất thật, ngơ ngác như không hiểu gì hết:

Cừu Địch kiên trì nói:" Không sai được, thứ chúng tôi muốn mua là hàng bọn họ chưa bán."

" Không hiểu lắm." Dương Đào vẫn lắc đầu:

" Thực ra tôi cũng không hiểu lắm, nhưng có nhà máy khác cần nên tôi tới thử xem xem có thể kiếm được không. Ông chủ Dương, anh có muốn giúp chúng tôi không, anh lo cái gì chứ, đâu phải là buôn súng hay buôn ma túy, anh còn sợ người ta biết à?" Cừu Địch nói thẳng thân phận với mục đích luôn, xòe bài thẳng, không vòng vo gì hết:

Đối với loại người tinh như ma này sao không hiểu, chẳng qua là vì người lạ nên cố kỵ thôi, Dương Đào vẫn không trả lời, mượn động tác rót nước mời khách đánh giá xem chuyện này an toàn không?

Cừu Địch cũng không thúc giục, lấy thuốc lá Trung Hoa mềm ra mời đối phương một điếu, còn tự mình châm lửa hộ. Dương Đào ngay lập tức chú ý Cừu Địch dụng bật lửa ZIPPO, mặc dù không phân biệt được thật hay giả, nhưng động tác thì hết sức sành điệu, từ lúc búng nắp bật lửa tới đóng nắp, bật lửa xoay qua ngón tay đều hết sức thuần thục tự nhiên, âm thanh trong trẻo khi nắp mở ra vẫn vang trong phòng.

Cảnh Bảo Lỗi hơi ngạc nhiên, Cừu Địch không phải là người hút thuốc đâu ra động tác bật lửa tiêu sái như thế? Thoáng cái hắn khịt mũi đoán ra, trong mấy bộ phim cổ chứ đâu, xem ra y học không ít trò vớ vẩn trong phim.

Thế nhưng lọt vào mắt Dương Đào đang cẩn thận quan sát từng hành động của họ mang ý vị khác hẳn, động tác kiểu này người thường không chơi được, chi tiết rất nhỏ đó khiến Dương Đào bớt vài phần cố kỵ, rít hơi thuốc rồi nói:" Không giấu hai anh, chúng tôi bình thường không làm loại chuyện này với người lạ, cho nên ..."

Đối phương nói câu này không phải là từ chối, nếu từ chối thật đã chẳng nhận mình có làm việc này, đây cũng là một kiểu thử thôi, Cừu Địch tiếp lời:" Anh nhầm rồi, tôi có người quen dẫn mối nên mới tìm được tới anh đấy."

" Ai vậy?"

Cừu Địch móc túi, lấy ra nguyên một sấp 100 đồng đỏ rừng rực, đặt xuống bàn, chỉ người in trên đó:" Ông ấy! Ông Mao, tôi quen ông ấy, anh cũng quen ông ấy, chúng ta là người quen."

" Ha ha ha ha ..." Dương Đào cười gập người, lâu rồi không gặp nhân vật như vậy, cái thái độ bất cần đời này của Cừu Địch dứt khoát không phải là người trong thể chế, càng không phải người ở công ty quy củ. Đây là phong cách của người lăn lộn ngoài cuộc sống. Hắn đứng dậy mở tủ tài liệu, lấy ra túi hồ sơ quay về bàn ném lên:" Đó, chừng này ... 5000 đồng."
Bình Luận (0)
Comment