Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 199 - Chương 33: Khéo Nói Làm Chưa Khéo. (1)

Chương 33: Khéo nói làm chưa khéo. (1) Chương 33: Khéo nói làm chưa khéo. (1)

Buổi sáng hôm sau, ba người Cừu Địch rốt cuộc kết thúc cuộc sống bê tha trong quán net, kết bạn xuất hiện ở đường Bắc Môn.

Đây là con đường chính của trấn Lâm Hải, đường hai chiều sáu làn xe, dòng xe qua lại không dứt trên con đường rợp bóng cây. Môi trường thì rất tốt, chỉ có điều khí hậu ấm thấp làm hai chàng trai phương bắc quen với sự khô ráo trên người nổi không ít rôm sẩy. Cừu Địch chỉ thi thoảng đưa tay gãi, Bao Tiểu Tam quá đáng vô cùng, đi qua đường gặp phải cột điện là dựa lưng vào đó ra sức cọ, vừa cọ vừa rên hừ hừ hạnh phúc.

Cảnh Bảo Lỗi thì chẳng sao cả, trông còn có vẻ hưởng thụ lắm, làm hai người kia nhìn hắn mà ngứa răng. Lại đi qua một cái cột điện nữa, Cảnh Bảo Lỗi cố tình chỉ cột điện nói:" Cừu Địch, hay là cậu cũng cọ xem, thấy cậu nhẫn nhịn khổ sở quá."

" Cút!" Cừu Địch nghiến răng rít đúng một chữ:

Lời vừa mới dứt thì Bao Tiểu Tam như bị ám thị, chạy ra dựa lưng vào cột điện mà cọ, Cảnh Bảo Lỗi cười trộm, hắn nói Cừu Địch, mục đích chính là nhắm vào Bao Tiểu Tam.

Mấy cô gái đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng này làm bộ mặt ghê tởm tránh thật xa chỗ bọn họ.

Lần này tới Cừu Địch cũng thấy chướng mắt rồi, bực mình co chân đá hờ Bao Tiểu Tam:" Có tới mức đấy không, mày đâu phải trẻ con ba tuổi nữa mà không nhịn được, không sợ người ta cười cho à?"

" Ngứa thế này rồi còn sợ đếch gì ai cười chứ ... A, a, sướng thật đấy." Bao Tiểu Tam cọ vài cái bắt đầu phát ra âm thanh khó chấp nhận:

" Ngứa chính là một loại đau nhẹ, cậu càng cọ sẽ càng đau hơn mà thôi, gãi đi, gãi đi, gãi nữa đi ..." Cảnh Bảo Lỗi đợi cho Bao Tiểu Tam cọ chán chê rồi lại cố tình nói, Bao Tiểu Tam vừa nghe một cái lại thấy toàn thân ngứa râm ran, lại chạy về cộ điện cọ người, Cảnh Bảo Lỗi từ xa nhìn hắn, cười tới run rẩy:

Cừu Địch chỉ mặt Cảnh Bảo Lỗi, tức tới không nói được gì, tên này lúc mới quen biết thì còn có chút phong độ lịch sự, bây giờ dần tan biến hết rồi, mức độ thiếu tiết tháo đang có xu thế vượt cả Bao Tiểu Tam.

Bọn họ cứ thế vừa cọ vừa gãi vừa đi, nhìn ngó xung quanh tìm công ty môi giới kia, Cảnh Bảo Lỗi hỏi Cừu Địch:" Nhị Bính không biết là tên hay là biệt hiệu nhỉ?"

" Làm sao tôi biết được." Cừu Địch nhún vai, phương hướng thì rõ ràng, nhưng mục tiêu thì mơ hồ:

" Là nam hay nữ, là già hay trẻ? Cũng phải biết một chút chứ? Các cậu điều tra kiểu gì mà dở chừng như thế?

" Ai nghĩ tới mức đó, bọn tôi có phải cảnh sát quái đâu mà được đào tạo hỏi cung, hỏi ra chừng đó thông tin là khá rồi."

" Hơn nữa có đúng không đấy? Làm môi giới bên ngoài còn phụ trách thu thập tin tức tình báo à? Cứ coi là đúng đi, người ta cũng không giao thiệp với gương mặt lạ như cúng ta." Cảnh Bảo Lỗi vừa đi vừa lải nhải, tên này giúp ích không nhiều nhưng hình như sở trường là bới móc:

Có điều phải thừa nhận hắn bới móc hợp lý lắm, dù sao bọn họ là tay mơ mới vào nghề, sơ xuất khó tránh, Cừu Địch gãi lưng:" Chắc không phải đồn đại vô cớ."

Tô Khải không phải là người đầu tiên bị Bao Tiểu Tam và Cừu Địch chặn trong nhà vệ sinh, mà là người thứ bảy rồi, trong đó có ba người nói tìm Dương Nhị Bính. Tên Dương Nhị Bính này hiện giờ làm Cừu Địch cực kỳ hứng thú, vô cùng hứng thú, y phán đoán, nếu có gián điệp thương nghiệp khác muốn sưu tập tình báo về trấn Lâm Hải, rất có thể thông qua bàn đạp này.

Nói thẳng ra thì gián điệp là cách gọi văn nhã hơn của đám lừa gạt dụ dỗ mà thôi, chẳng lẽ trong chuyện này còn có con đường chính đáng để đi à?

" Dù có tìm được nhưng người ta không thèm để ý tới chúng ta thì làm được gì?" Cảnh Bảo Lỗi lại lắm lời rồi, Cừu Địch không thèm để ý tới hắn, hắn vẫn cứ đi bên cạnh lải nhải:" Với lại chắc gì cậu đã đúng ..."

" Đúng, chưa chắc tôi đã đúng, nhưng nếu không thử thì làm sao chứng minh được là sai?" Cừu Địch không nhịn được, nói cho hắn im:" Cậu không tán thành thì thử nói xem tôi sai chỗ nào?"

Cảnh Bảo Lỗi có thể không có sự quyết đoán của Cừu Địch, hắn không nghĩ mình kém thông minh hơn, dựa theo lối suy luận của Cừu Địch rà soát lại chuyện này một lần.

Đối với công nhân tầng cấp thấp mà nói, tiền lương thì thấp, môi trường làm việc thì kém, thường xuyên phải tăng ca, hơi chút là trừ lương, thôi việc, hi vọng người ta bồi dưỡng ra tinh thần vì cái chung à? Đương nhiên là trộm được thì trộm, lấy được thì lấy.

Nếu nói từ cao tầng, loại công ty kiểu gia tộc này, còn chẳng phải bóc lột được bao nhiêu thì bóc lột bấy nhiêu, bọn họ thèm quan tâm bên dưới sống chết à?

Nhìn từ góc độ người ngoài, anh làm ăn lớn như thế, người ta không bắt chước, thế thì quá có lỗi với tinh thần đạo nhái của thiên triều rồi.

Thế nên nhìn cái thôi đã thấy cả đống sơ hở để lợi dụng rồi, vậy lựa chọn con đường nào, đi mua chuộc giám đốc lương hàng năm cả trăm vạn? Mua chuộc đám chủ quản cũng không được, bọn họ là thân thích với chủ tịch, là người một nhà.

Đương nhiên sẽ đi mua chuộc đám công nhân bất mãn chứ còn sao nữa.

" Chưa phục à?" Cừu Địch chỉ Bao Tiểu Tam:" Tam Nhi, dạy cho Bảo Đản một bài học."

Bao Tiểu Tam dương dương đắc ý dạy bảo:" Nhìn mày da non thịt mềm thế kia là đủ biết chưa ra đời lăn lộn được mấy ngày, còn ngây thơ lắm. Làm việc trong nhà máy mà không tranh thủ kiếm chút phúc lợi là ngu. Đợi người ta nợ tiền công của mày, mày khóc không ra nước mắt. Anh mày đây khi không có tiền tiêu, vào quán net còn lấy ổ cứng của họ đi bán."

" Nghe thấy chưa? Đây chính là tinh thần biết lo xa cho cuộc sống đấy, còn như cậu thì chưa sống được với cuộc đời này đâu." Cừu Địch tán dương:

" Hai cậu là hai thằng khốn kiếp!" Cảnh Bảo Lỗi hết lời để nói luôn rồi:

Đi được chừng hơn nửa tiếng thì bọn họ dừng lại trước một dãy hàng quán, người làm ăn chú trọng tụ tập một chỗ, nơi này trừ một cái siêu thị nhỏ, đa phần đều là công ty môi giới, trước cửa nhà nào cũng treo tấm biển quảng cáo lớn, náo là bán nhà, hôn nhân, việc làm, cái gì cũng có hết. Nhà nào cũng có một hai em gái bắt mắt tọa trấn, làm bước chân Bao Tiểu Tam chậm hẳn. Đi không xa liền thấy tấm biển hình chữ nhật, chính là mục tiêu của chuyên đi này: Môi giới Nhị Bính!

Rắc, Cừu Địch cầm máy ảnh lên chụp một phát, Cảnh Bảo Lỗi vẫn còn lẩm bẩm:" Đơn giản vậy sao?"

Ba cái đầu tụ lại một chỗ, chẳng biết là bàn bạc cái gì, chẳng bao lâu chia nhau ra hành động, Cừu Địch dẫn Cảnh Bảo Lỗi đi vào, Bao Tiểu Tam thì lấm lét tìm cái gì đó trong dãy xe, rất dễ tìm, cái loại môi giới chi phí thấp này luôn dán quảng cáo trên xe.
Bình Luận (0)
Comment