Chương 32: Mỗi nghề có lối riêng. (5)
Chương 32: Mỗi nghề có lối riêng. (5)
Từ mục tiêu mà Cừu Địch nhắm vào, Cảnh Bảo Lỗi cũng có thể suy luận ra một chút, cả một cái nhà máy lớn như thế thì không có cách nào trông coi chặt chẽ được, thế nào chẳng có chuyện trộm cắp diễn ra, chuyện này trên báo đăng đầy rồi, không có gì lạ.
Hơn nữa làm ăn tốt thì thế nào cũng bị người trong nghề nhòm ngó, muốn tìm hiểu ít tin tức nhà máy, dễ ra tay nhất từ đầu, chính là từ những công nhân cấp thấp này, người tiền thì ít mà nhu cầu chi tiêu lại cao ... Nếu đặt hắn vào vai trò một gián điệp thương nghiệp đang điều tra Đồng Minh, hắn nhất định tìm những người này.
" Đây cũng là con đường tiết lộ bí mật, nhưng mà dù tra được cũng khó có chứng cứ lắm." Cảnh Bảo Lỗi trầm tư, bắt đầu suy nghĩ sâu hơn, ngay từ đầu bọn họ nhắm thẳng vào kẻ tiết lộ bí mật, thành ra không biết bắt đầu từ đâu. Nếu nghĩ ngược lại, nếu họ là người đi tìm thông tin thì tìm con đường nào, từ đó loại trừ dần, không phải là không có hi vọng:
Ít nhất cũng có phương hướng rồi!
Ai ngờ suy nghĩ của hắn hoàn toàn trật chìa với Cừu Địch, Cừu Địch gằn giọng nói:" Không có chứng cứ thì chúng ta tạo ra chứng cứ, không có gián điệp thì chúng ta bồi dưỡng ra một tên gián điệp là được, dù sao bọn họ cũng có biết gián điệp là ai đâu, tóm một tên đưa tới trước mặt họ rồi nhận tiền là xong, đúng không?"
Cảnh Bảo Lỗi giật này mình nhìn Cừu Địch, nếu trước kia hắn thấy Cừu Địch còn có chút chính trực, còn có giới hạn, nhưng bây giờ y trở nên bất chấp, trở nên không từ thủ đoạn rồi.
Hắn có thể tưởng tượng Cừu Địch tìm kiếm một công nhân mê chơi game, thường xuyên túng thiếu, sau đó lấy tiền dụ dỗ người đó trộm cắp ở Đồng Minh, thành công thì lập tức bắt cả người lẫn tang vật, nộp lên lĩnh thưởng.
Cách này thất đức quá.
Còn chưa kịp dị nghị thì Cừu Địch đã bâng quơ nói:" Hay là cậu quay về cùng nhóm với Thiên Kiều và Đường Anh đi?"
" Thôi, bọn họ đang gãi đầu không biết làm sao kìa." Cảnh Bảo Lỗi không yên tâm người bạn này, sợ mình không ở bên, y càng trượt dài, trạng thái tinh thần của cậu ta hình như đang không được ổn định, may ra mình ở bên còn kiềm chế được:" Đừng làm bừa đấy, chẳng may có sơ xảy gì, công ty sẽ không ra mặt cho cậu đâu, nơi này camera khắp nơi."
" Yên tâm đi, tôi giống loại làm bừa như Tam Nhi không?" Cừu Địch vỗ vai Cảnh Bảo Lỗi:" Thế nào chẳng có chỗ không có camera."
Cảnh Bảo Lỗi bóp trán, cậu còn khiến người ta lo hơn Bao Tiểu Tam, tên đó đầu óc đơn giản, chẳng thể phạm vào tội gì to tát được.
Rất nhanh lo lắng của Cảnh Bảo Lỗi được ứng nghiệm, một nam tử tóc nhuộm đỏ đứng dậy đi vào nhà xí, Cừu Địch đưa cho Cảnh Bảo Lỗi xem tư liệu trong điện thoại do Đồng Minh cung cấp, sau đó tức thì gọi Bao Tiểu Tam đi theo sau. Lần này Cảnh Bảo Lỗi không đứng ngoài cuộc nữa, lén lút đi theo, vì người đó là Tô Khải, một công nhân kỹ thuật của nhà máy mắt kính. Xem ra Cừu Địch nhắm vào tên này lâu rồi.
Nhà xí ở dưới lầu, góc tây bắc, điều kiện vệ sinh vô cùng tồi tệ, cách rất xa đã ngửi thấy mùi khai sực, bên cạnh đống đồ linh tinh, men theo vách tường đều có dấu nước tiểu, rác rưởi. Tên nam tử tóc đỏ đi vào nhà xí, hắn không đái đúng chỗ, xoay lưng góc tường, vừa kéo khóa ra thì bị hai người một trái một phải khống chế:" Đừng nhúc nhích!"
"Á ..." Tô Khải vừa kêu một tiếng đã ngưng bặt như bị người ta bóp cổ, vì một người đã kề con dao sáng loáng vào cổ hắn, hắn cuống quít móc túi áo, đưa lên mấy đồng tiền lẻ:" Đại ca, em không nhúc nhích, cho các anh hết."
" Bọn tao không cướp tiền." Bao Tiểu Tam bực bội, lão tử không phải kẻ xấu:
" Không, không cướp tiền ..." Tô Khải càng sợ hơn nữa, sao số tôi khổ thế này, cơ mông bất giác thít chặt lại, như muốn bảo vệ chỗ nào đó:
" Đừng lắm mồm, nghe tao hỏi đây, mày có phải là Tô Khải không?" Cừu Địch mắng:
Tô Khải gật đầu muốn khóc, đếm tên cũng bị người ta tra ra rồi, cái lũ biến thái này.
Roẹt một cái, Cừu Địch rút ra tờ 100 đồng:" Bọn tao muốn vài sản phẩm mẫu chưa đưa ra thị trường trong nhà máy của mày, mày có hai con đường, hoặc tao cho mày tiền, hoặc tao cho mày nhát dao."
" Đừng đừng đừng ... Em hiểu rồi, các anh là ..." Tô Khải lấy ngón tay đẩy mũi dao ra:
" Bọn tao là cái gì?" Bao Tiểu Tam hỏi:
" Các anh là người của Bảo Đảo, hay là của Bác Sĩ?" Tô Khải hỏi:
" Chuyện này mà có thể nói cho mày à?" Cừu Địch có chân thúc một phát vào đít, thằng này có thể gọi tên công ty cạnh tranh ra chứng tỏ lĩnh hội rồi:
Tô Khải rùng mình, gật đầu liên hồi:" Vâng, vâng, không thể ... Nhưng, nhưng ... Em đâu ra sản phẩm mẫu."
" Nếu mày có thì cho mày tiền ngay, nếu mày không có thì nói cho bọn tao biết chỗ nào có là được. Có người bỏ giá cao ra mua, chuyện là thế nào mày cũng hiểu rồi đấy, bọn tao không làm khó mày." Cừu Địch nói:
Bao Tiểu Tam phối hợp dí sát dao vào cổ:" Nói mau."
" Tìm Dương Nhị Bính, làm môi giới trên đường Bắc Môn có." Tô Khải tiết lộ ngay, vì sợ nhưng cũng là vì tiền:
" Người ngoài làm sao mà có đồ trong nhà máy của bọn mày?" Cừu Địch hung dữ truy hỏi:
" Em nghe một người anh em nói, hắn từng trộm đồ trong nhà máy, đem bán cho Nhị Bính ... Nhị Bính từng làm ở nhà máy của bọn em, em chỉ nghe người khác nói thôi chứ không rõ đâu." Tô Khải loanh quanh:
Hắn không ngờ chuyện đơn giản hơn tưởng tượng, hai người phía sau thì thầm một lúc sau đó nhét tiền cho hắn rồi bỏ đi.
Một lúc lâu sau Tô Khải mới dám kéo khóa quần lên thò đầu ra ngoài, trong sân sau không có ai cả, cầm tờ tiền mới cóng sắc tới cạo râu được trong tay, hắn còn không dám tin là thật. Giờ hoàn hồn rồi thấy người lạnh toát không thoải mái ... Không đúng, là đũng quần lạnh toát, sờ thở, úi dời ơi, sợ đái mẹ ra quần rồi. Có điều trong lòng hắn nghĩ chuyện khác, sớm biết chuyện này dễ kiếm tiền như thế thì làm từ lâu rồi, còn ngon hơn cả tăng ca.
Có điều chung quy vẫn chột dạ, hắn xách quần lên chạy như bay.