Chương 31: Mỗi nghề có lối riêng. (4)
Chương 31: Mỗi nghề có lối riêng. (4)
Cừu Địch vẫn trầm tư nói:" Đến khi tôi xem lần thứ ba, không còn thấy ngột ngạt, căm phẫn hay kích động nữa, mọi cảm xúc xấu đều không còn ... Trong bộ phim đen trắng này, dấu ấn đậm nét nhất là cô bé áo đỏ bàng hoàng bất lực trước cảnh tàn xác, cứ như thế ngốc nghếch đi giữa hiện trường ... Lần thứ hai là nằm trên xe vận chuyển thi thể ... Một con người trong cuộc chiến, không thể chi phối được vận mệnh của mình. Tôi xem nhiều lần cảnh đó đều khóc ... Nghệ thuật gia cao minh luôn đem điều mình muốn nói đặt vào chi tiết nhỏ, khi cậu bừng tỉnh thì đã không dứt mình ra được nữa."
Nói tới đó Cừu Địch đưa tay ra tắt màn hình đi, vẫn chìm đắm trong cảm ngộ nghệ thuật, giọng nói cũng trở nên thâm trầm.
Cảnh Bảo Lỗi bội phục, có điều nghi vấn lại còn lớn hơn, mặt mày nhăn nhó:" Tôi học nghệ thuật, đã sa đọa tới mức độ này rồi, khó khăn lắm mới có chút khởi sắc, chẳng lẽ lại quay đầu về đường cũ? Cậu lại đột nhiên mê đắm vào thứ này, còn chuyện làm ăn thì thế nào đây? Hay là chúng ta thu quân trở về, thong thả cùng nhau thưởng thức nghệ thuật nhé?"
" Ngộ tính kém quá, cậu thực sự khiến tôi thất vọng đấy, cậu phải quay về trường học lại quốc học đi, chân lý luôn ngắn gọn nhất, chân lý luôn tương thông, cậu cho rằng tôi chỉ biết chơi thôi à, tôi đang truy bắt tên gián điệp kia đấy." Cừu Địch liên tục lắc đầu tỏ vẻ thất vọng:
Ồ, tinh thần của Cảnh Bảo Lỗi lên ngay tức thì, nhớ lại mấy ngày qua Cừu Địch cứ lấm lét chuyển máy, rồi lang thang qua lại quán nét, lại cùng Bao Tiểu Tam chặn người trong nhà xí, đủ các dấu hiệu cho thấy, tựa hồ ẩn chứa âm mưu trong những hành động này.
Thế là Cảnh Bảo Lỗi nhìn lại cái quán net rơi rớt lại của thời đại cũ này, khi hắn nhìn thấy nam tử mặc trang phục công nhân trên có hai chữ " Đồng Minh" thì giật mình quay đầu lại nhìn Cừu Địch, lần này thì bội phục sát đất rồi.
" Nghệ thuật gia cao minh luôn đem điều mình muốn nói đặt vào chi tiết nhỏ ... Bây giờ cậu đã hiểu lời tôi muốn nói chưa?" Cừu Đích nhướng mắt lên, thái độ rất vênh váo:
Cảnh Bảo Lỗi không hề giận, trong lòng trừ bội phục chỉ có bội phục, đúng lúc này Quản Thiên Kiều lại gửi yêu cầu video call.
" Sao, họ đã có manh mối rồi à?" Đường Anh không ngồi yên được nữa, đứng dậy đi tới bên Quản Thiên Kiều, nhìn vào màn hình:
Quản Thiên Kiều gõ chữ:" Manh mối gì?"
" Tôi vẫn chưa rõ, mai hẵng nói." Cảnh Bảo Lỗi trả lời:
" Lề mề cái gì, có gì mau nói đi, tôi sắp phát mốc rồi đây này." Quản Thiên Kiều cáu kỉnh truy hỏi, mấy ngày hôm nay đi theo Đường Anh làm cô rất khó chịu, chủ yếu là vì tên giám đốc Chúc kia, hai người này liếc mắt đưa tình với nhau làm cô phát bực:
Đợi một lúc trên màn hình hiện lên hàng chữ: Nói các cô cũng không hiểu đâu, sau đó kèm một cái mặt quỷ cười nhăn nhở.
Hai cô gái đang ngẩn người thì lại có hàng chữ: Cừu Địch gõ đấy, không liên quan tới tôi.
Cúp máy rồi, màn hình đã đen xì, Quản Thiên Kiều trút giận lên bàn phím, Đường Anh thì hoang mang:" Rốt cuộc họ tìm ra được manh mối gì, chúng ta ngày ngày ở Đồng Minh còn không tìm ra cái gì, bọn họ ngày ngày đi chơi lại tìm ra manh môi sao? Không phải đùa chúng ta chứ? ... Gọi điện bảo họ về đi, chúng ta phải hỏi cho rõ."
Câu này làm Quản Thiên Kiều cười híp mắt, nhìn chủ quản Đường đã thay áo ngủ sáng màu vải mỏng, chiếc áo chất liệu vải bông nhẹ, vạt áo rủ xuống che khuất bờ mông, đôi chân thon dài trắng như tuyết khoe ra ngoài.
Lúc này Đường Anh cúi người chống tay nhìn màn hình, quần đùi cộc lộ ra viền ôm sát bộ mông tròn lẳn, đầy tính đàn hồi.
Đường Anh bị nhìn tới không hiểu gì cả, khó chịu hỏi:" Sao vậy?"
" Chị muốn chỉ huy bọn họ không dễ dàng như vậy đâu, ba chàng trai đó đều rất cá tính, hơn nữa chị chắc là muốn gọi bọn họ vào phòng vào thời gian này chứ?" Quản Thiên Kiều giọng đầy ẩn ý:
Đường Anh bấy giờ mới nhìn ra cửa sổ rồi lại nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ tối rồi, cô buồn bực vỗ trán, mải suy nghĩ quên cả thời gian. Có điều đây không phải là vấn đề thời gian, cô chẳng ngại, gọi điện thẳng cho Cừu Địch ... Í, gọi hai lần mà người ta không thèm nhận máy, tức tới toàn thân khó chịu đi qua đi lại trong phòng.
Trong đầu không thoát khỏi khúc mắc mới, bọn họ làm sao tìm ra được manh mối, không thể nào!
" Hình như tôi hơi hiểu rồi." Cảnh Bảo Lỗi vẫn còn quan sát quán net, có nam có nữ, tuổi đều còn trẻ, nhìn một cái biết ngay là công nhân từ trong nhà máy ra, ai nấy mặt mày lờ đờ mệt mỏi, có người chẳng kịp thay đồng phục, đây gần như có thể xem là nơi tụ tập của người ngoại lai ở trấn Lâm Hải rồi:
" Hiểu là tốt, cũng chẳng có gì thần bí ở đây cả, công nhân nơi này không khác mấy so với chúng ta, vì mấy nghìn đồng tiền lương mà vắt kiệt sức lực. Ngoài nhà ăn tập thể cũng chỉ có thể tới quán ven đường, chỗ giải trí cũng là mấy nơi giá rẻ này thôi ... Cậu đếm chưa, một cái trấn Lâm Hải thôi mà đã có hơn 30 cái quán net kiểu thế này rồi đấy."
À phải rồi, đây là quán nét gần Đồng Minh nhất, có tên là Hân Vũ, quán có chừng 200 máy, người đến người đi, gần như lúc nào cũng chật kín, tiếng gõ phím, tiếng la hét, tiếng chửi bới ồn ào thế nên Cảnh Bảo Lỗi mới phải gõ phím giao lưu với Quản Thiên Kiều, ghé tai hỏi:" Cậu định tìm mục tiêu gì, có phải là tìm người tới đây giải trí mà lại rủng rỉnh tiền?"
" Chuẩn rồi, nói rõ hơn, mục tiêu của tôi là những nhân vật có cấp bậc cao trong các trò chơi, cấp bậc cao chứng tỏ là đã chơi một thời gian dài. Thứ đến là tìm những gương mặt quen thuộc ở quán net, thường xuyên tới đây chơi thì tiền nhàn rỗi trong túi cũng không ít. Ngoài ra thì ăn mặc khá một chút, hút thuốc đắt tiền một chút, vừa chơi còn gọi đồ uống ... Tóm lại là những công nhân tầng chót, tâm tư linh hoạt, chi tiêu rộng tay một chút chính là mục tiêu của chúng ta."
Cảnh Bảo Lỗi cảnh giác nhìn quanh, nhưng thực ra khá thừa thãi, xung quanh đây toàn đeo tai nghe, đủ thứ âm thanh hỗn tạp, trừ bạn bè đi cùng nhau chơi cùng game, ai thèm để ý tới người khác.