Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 196 - Chương 30: Mỗi Nghề Có Lối Riêng. (3)

Chương 30: Mỗi nghề có lối riêng. (3) Chương 30: Mỗi nghề có lối riêng. (3)

" Tôi không suy đoán như chị, tôi phải có thông tin phân tích, phải có mục tiêu mới đào xới được, không có mục tiêu thì tôi ra tay thế nào?" Quản Thiên Kiều cũng chịu:

" Tôi thấy ... Chúng ta nên triệu tập bọn họ về, cùng nhau chia sẻ thông tin đi." Đường Anh nhớ tới nhóm nhân mã còn lại, mấy ngày qua bọn họ lêu lổng bên ngoài, cô hiếu kỳ hỏi:" Đúng rồi, bọn họ đang làm gì? Có manh mối gì không? Tôi rất tò mò với chuyện đi trấn Truân Binh của các cô đấy, đó là mảnh đất dữ, thực sự không hiểu sao các cô lại làm được, khi nào có thời gian chúng ta phải nói chuyện thật kỹ về chuyện này."

" Chị sẽ không muốn biết đâu." Quản Thiên Kiều một tay chống má, uể oải như mèo lười:

" Ý cô là sao, cô nói chuyện bây giờ, hay là chuyện ở trấn Truân Binh?" Đường Anh cứ cảm thấy có chướng ngại khi giao lưu với Quản Thiên Kiều:

" Tất cả, tôi đoán hiện họ chẳng làm cái gì cả ... Ôi chị chứ tự xem đi là hiểu."

Quản Thiên Kiều gửi yêu cầu video call, di chuyển màn hình tới, sau đó Đường Anh liền nghe thấy tiếng ồn ào không tưởng tượng nổi, trố mắt nhìn thấy khung cảnh ánh sáng có phần không tốt, Bao Tiểu Tam cởi trần, đeo tai nghe đang quát tháo, Cừu Địch cũng đeo tai nghe nhưng vừa dựa lưng vào ghế vừa gác hai chân lên bàn, nhàn nhã như ngồi thư giãn ở bãi biển. Hình ảnh là do Cảnh Bảo Lỗi cung cấp, Đường Anh nhập vào dòng chat: Họ đang làm gì thế?

Cảnh Bảo Lỗi đáp: Chơi game!

Đúng rồi, đang ở quán net chơi game, Đường Anh tức nghẹn trong ngực, mãi không nói lên lời ...

Đóng camera lại, Cảnh Bảo Lỗi đặt di động xuống, nhìn sang Bao Tiểu Tam đang chơi tới tưng bừng, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, không bận tâm tới chuyện khác. Con người có điểm yếu ắt có điểm mạnh, Cảnh Bảo Lỗi không ngờ Bao Tiểu Tam lại là tên mê chơi game, sớm nhất từ game Truyền Kỳ rồi tới Chinh Đồ, đến bây giờ là Crossfire, World of Warcraft, Vương Giả Vinh Diệu ... từ bắn súng, chiến thuật, nhập vai, thể loại gì hắn cũng chơi được.

Còn Cừu Địch thì xem phim, tên này làm người ta nghi ngờ không biết y sinh vào thời nào, phim mới không xem, toàn xem phim cổ điển, thi thoảng thấy y xem phim đen trắng không lời luôn.

Ba ngày trôi qua rồi, bọn họ cắm chốt ở quán nét này, thậm chí ăn uống giải quyết tại chỗ luôn, một thì chơi game, một thì xem phim, thi thoảng hai người đánh mắt rời quán net, không biết làm cái gì, Cảnh Bảo Lỗi lười hỏi, chỉ biết chắc chắn là chẳng làm chuyện gì tử tế. Vì hắn gặp phải một lần, hai tên đó chặn một người trong nhà vệ sinh công cộng thối hoắc tra hỏi gì đó, làm hắn nhìn mà khiếp đảm, may về sau không xảy ra chuyện gì cả.

Nhịn ba ngày gần như đã tới cực hạn rồi, cứ lêu lổng tiếp thế này không phải là phong cách của Cảnh Bảo Lỗi, hắn quay sang nhìn Cừu Địch vẫn đang chăm chú xem phim, trực tiếp đưa tay ra bấm nút tạm dừng, ra hiệu cho Cừu Địch bỏ tai nghe ra.

Nơi này nhìn bề ngoài không thua gì thành phố, nhưng vẫn có những thứ rất quê, ví dụ kiểu quán net kê máy san sát này ở thành phố gần như tuyệt tích rồi, người ta thường tới trung tâm cyber net hoành tráng. Thời buổi này nhà ai còn thiếu máy vi tính, đã ra quán net là phải có đặc sắc của nó, đâu đâu cũng là quán nét chủ đề, trang trí hấp dẫn. Ở đây vẫn lưu hành quán net đầu năm 2000. máy kê liền máy tận dụng diện tích, có phần nhếch nhác, đủ thứ mùi thuốc lá, mùi thức ăn, mùi mồ hôi.

" Sao thế, không phải cậu đã báo cáo cho chủ quản Đường rồi à? Họ có tin tức gì sao?" Cừu Địch vươn vai điều chỉnh lại tư thế ngồi, hỏi:

" Tư liệu đều ở đây cả, hay dở gì cậu cũng phải xem đi chứ." Cảnh Bảo Lỗi đưa di động tới, tin tức hai bên luôn trao đổi với nhau, khúc mắc trong lòng Đường Anh đã được Cảnh Bảo Lỗi cân nhắc, kết quả bây giờ tới lượt Cảnh Bảo Lỗi đau đầu vì nó:

Cừu Địch chẳng xem, làm vài động tác giãn gân cốt rồi lại ngồi với cái tư thế thoải mái hỏi:" Cậu chỉ cần nói cho tôi biết là có tin tức hay không thôi, tôi đoán là không, đúng chứ?"

Cảnh Bảo Lỗi gật đầu, lại không vui hỏi lại:" Vậy thì cậu toàn xem phim thì ra tin tức chắc?"

" Cậu xem rất nhiều phim, vậy đã xem phim Bản danh sách của Schindler do Steven Spielberg làm đạo diễn chưa?" Cừu Địch chỉ màn hình máy tính:

Đó là bộ phim cũ từ thập niên 90 rồi, đoạt giải Oscar cho phim xuất sắc nhất cùng đạo diễn xuất sắc nhất, dù chưa xem cũng từng nghe nói tới, Cảnh Bảo Lỗi nhíu mày:" Chẳng lẽ cậu định thảo luận về nghệ thuật với tôi à?"

Không ngờ Cừu Địch cười:" Đúng thế, cậu thấy bộ phim này hay ở chỗ nào?"

" Hay thì hay nhưng tôi chưa xem." Cảnh Bảo Lỗi lắc đầu, sau đó lại bổ xung:" Thực ra là không xem được, đã thử qua nhưng không thể xem tiếp, quá ngột ngạt ức chế."

Cừu Địch nhìn màn hình nói:" Tôi thì đã xem qua không biết bao nhiêu lần rồi, lần đầu tiên cảm thấy rất kích thích, cảnh đốt xác gây tác động mạnh. Những nữ nhân Do Thái kiểm tra thân thể, họ trần truồng đứng thành một hàng, vô cùng chân thật, còn có cả cảnh giết người, trực tiếp đánh vỡ đầu, làm tim người ta vọt lên tận cổ."

Nghe Cừu Địch kể, Cảnh Bảo Lỗi cũng bất ngờ, hắn không ngờ Cừu Địch có thể xem được những bộ phim nặng đô như thế, đồng thời cũng không hiểu, sao Cừu Địch xem nhiều lần làm gì?

" Về sau xem lại, tôi chỉ thấy phẫn nộ, trại tập trung là thứ chà đạp trần trụi với nhân tính, nhưng vừa vặn Oskar Schindler cũng là đảng viên Phát Xít, sự tàn bạo lại đánh thức lương tâm của ông ta, biến ông ta thành đấng cứu thế giải cứu hàng nghìn người Do Thái ... Cuối cùng khi giải phòng người Do Thái dùng khúc hát người Do Thái tiễn ông ta, trong lòng tôi nhẹ nhõm như được bỏ đi tảng đá lớn ... Cho dù tôi không hiểu họ hát cái gì."

Xem lần đầu có thể coi là tò mò, dù sao đây là bộ phim cấm chiếu ở Trung Quốc, Cảnh Bảo Lỗi chính vì thế mới xem thử, nhưng xem lần thứ hai, lại còn có cảm ngộ mới, Cảnh Bảo Lỗi phải nhìn lại con người Cừu Địch, đây đã là tầng cấp khác rồi.
Bình Luận (0)
Comment