Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 204 - Chương 38: Hành Động Bắt Gián Điệp. (1)

Chương 38: Hành động bắt gián điệp. (1) Chương 38: Hành động bắt gián điệp. (1)

" Ôi, ba tên xấu xa đó thật lắm trò." Đường Anh cảm khái bọn họ không chênh nhau bao nhiêu tuổi, vẫn cùng một thế hệ, vậy mà cảm giác sao mà khác nhau thế, dù thế nào không thể không thừa nhận, ba tên xấu xa đó có tác dụng mang tính quyết định:

Quản Thiên Kiều mắt không rời mục tiêu, một cái chấm sáng, cô đang cười, đột nhiên hét lên:" Á, á ... Hỏng rồi, tên đó phát hiện ra rồi."

Nói rồi cô gõ bàn phím như bay, số máy thiết lập sẵn, tần suất, sau ấn gửi rồi đan tay vào nhau, chống cằm chờ đợi.

" Lần này lại là cái gì thế?" Đường Anh tò mò hỏi:

" Đây là oanh tạc điện thoại gọi chết ngươi, dùng ngôn ngữ kỹ thuật gọi là chương trình gọi điện không gián đoán, cứ cách ba giây lại gọi điện một lần, tự động gọi, tự động ngắt, trong quãng thời gian tiếp theo, hắn căn bản không có cơ hội gọi điện đi." Quản Thiên Kiều vênh mặt đắc ý:

Đường Anh lẩm bẩm:" Vừa rồi nói sai, có bốn thứ xấu xa."... ... ...

" Tí chị nó, rốt cuộc là chuyện gì thế này?"

Dương Đào mải tán gái quên thời gian, vô tình nhìn đồng hồ thấy đã quá 18 giờ rồi mới giật mình, vội vàng lái xe, một tay xoay vô lăng, một tay bấm máy, liên tục có nữ nhân gọi điện tới, hắn còn tưởng mình ra đời lăn lộn bao năm rốt cuộc đã gặp vận. Có điều hắn đúng là không phải chim non, qua vài cuộc điện thoại cũng nhận ra dịch vụ bạn gái ảo trên mạng, làm hắn tức giận chửi mắng quân khốn kiếp nào lại thất đức như thế.

Đúng rồi, còn có việc chính nữa, liên hệ với mấy công nhân nhà máy, hết giờ làm giao đồ cho hắn. Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu rồi, bấm số được một nửa có điện thoại gọi tới cắt ngang, hắn tức giận từ chối không nhận ... Bấm lại lần nữa, lại bị điện thoại cắt ngang ... Từ chối . . Bấm lại lần nữa ...

Á á á ... Trước xe có người bấm còn, thiếu chút nữa thì xô phải cái xe mô tô rồi, hắn xoay vô lăng rồi phanh gấp, người lái xe mô tô tức giận đi qua nhổ nước bọt vào cửa sổ chửi hắn một câu mới đi. Bình thường thằng chó đó no đòn với hắn, hôm nay đang vội, đành nhịn.

Ối ối ối ... Di động đâu rồi, hắn cúi xuống nhặt di động bị đánh rơi, di động vẫn reo như điên vậy.

Dương Đào sốt ruột đạp ga, phóng nhanh tới nhà máy mắt kính Đồng Minh.

Muộn rồi, lúc này đã tan ca, công nhân người đi đã đi, người tới đã tới, đến giờ làm ca đêm rồi, hắn ngơ ngẩn nhìn nhà máy thưa thớt bóng người. Đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng chạy vào siêu thị bên nhà máy, nhấc điện thoại công cộng lên gọi cho mấy người kia.

Ơ, phải rồi, số di động là bao nhiêu?

Hắn vắn óc cũng không nhớ ra được, đừng nói thời nay chẳng còn ai nhớ số di động nữa, thời buổi này thông tin liên hệ đều lưu sẵn trong máy rồi, muốn ghi nhớ thì cái nghề của hắn cũng không nhớ được.

Chạy về xe lấy di động, bật máy lên một cái là điện thoại điên cuồng gọi tới, hắn phát khùng luôn cầm di động gõ đầu, bốp, thôi rơi mất rồi ...

Cùng lúc ấy Cảnh Bảo Lỗi đang đứng trước cửa quán ăn Mỹ thực 99 nhìn về phía Khoa kỹ Đồng Minh, nhìn về phía Khoa kỹ Đồng Minh chỉ cách một con đường, đi bộ chỉ mất mười lăm phút là tới, có xe đạp điện thì chỉ mất vài phút thôi.

" Này, đồ đâu?" Cảnh Bảo Lỗi nhìn người đỗ xe bên cạnh, tóc đỏ, hắn tên Tô Khải, từng bị Cừu Địch chặn ở nhà xí:

Tên đó cũng cảnh giác nhìn Cảnh Bảo Lỗi, thấy người không quen thì giả vờ không hiểu nói gì.

Cảnh Bảo Lỗi đưa tay ra:" Anh Dương bảo tôi tới nhận, mang ra đi."

Chỉ Dương Nhị Bính biết chuyện này, tóc đỏ không nghi ngờ nữa:" Tiền đâu?"

" Đây!" Cảnh Bảo Lỗi đưa ra ba tờ 100:

Thằng tóc đỏ tức giận:" Đã giao hẹn là 500 cơ mà."

Bọn họ làm sao biết được Dương Nhị Bính hứa trả mấy tên này bao nhiêu tiền, nhưng chuyện này không làm khó được Cảnh Bảo Lỗi, hắn có cách lấp liếm, lấy ra hai tờ nữa:" Đã đưa đồ đâu mà lấy hết tiền, đưa ra đây đã."

Tóc đỏ nhanh chóng móc ra vài thứ trong quần, giật tiền rồi ném cho Cảnh Bảo Lỗi, sau đó nhảy lên xe phóng vù mất.

Đồ mang mùi trong quần thằng kia, mà rõ ràng tên tóc đỏ đó chẳng phải kẻ chăm chỉ vệ sinh cá nhân, bốc ra cái múi khai khai nồng nồng, làm Cảnh Bảo Lỗi phát tởm, cố nhịn cầm trong tay xem, hắn ngạc nhiên ... Kính gọng titan, có chút biến dạng, có điều trong tư liệu của hắn chưa từng thấy thiết kế này.

" Đám công nhân này đáng ghét thật đấy."

Cảnh Bảo Lỗi cất đồ đi, căm ghét nghĩ, mỗi sản phẩm mới được nghiên cứu phát triển ra không chỉ tốn thời gian công sức, mà còn đầu tư lượng lớn tiền của, cứ thế bị đám khốn kiếp trộm ra, bán với già 500 đồng.

Đê ngàn dặm sập chỉ vì một tổ kiến, bảo sao vị chủ tịch già không tiếc công sức thuê nhân viên điều tra thương vụ bên ngoài, cái xĩ nghiệp dân doanh bề ngoài nhìn gọn gàng ngăn nắp, e là vấn đề tồn tại còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng. Không chỉ là khó nắm giữ cân bằng giữa các thân thích làm quản lý, mà còn chuyện sử dụng công nhân với quy mô dày đặc thế này, vàng tau lẫn lộn, làm sao mà đề phòng cho được.

Lại tới một người nữa, Cảnh Bảo Lỗi không nhận ra, có điều Bao Tiểu Tam đứng ở sau lưng chỉ chỉ. Tên đó đi bộ tới, đến trước cửa quán Mỹ thực 99 thì nhìn ngó xung quanh, giống tìm ai song không tìm thấy.

Đột nhiên có gương mặt xa lạ đứng bên cạnh hắn, nhìn giống nữ nhưng ăn mặc kiểu nam, tay còn cầm một bộ kính mắt đưa tay ra :" Đưa đây, anh Dương bảo tôi tới."

" Tiền đâu?" Đối phương cảnh giác hỏi, cái mặt gày gò, tuổi không nhỏ, rõ ràng là loại bị bóc lột nhiều năm tháng, phải làm thêm không có lương:

Đưa tiền, giao hàng, lần này càng kỳ hơn, giao cho Cảnh Bảo Lỗi lại là linh kiện nhỏ. Cảnh Bảo Lỗi nhìn kỹ, ái chà, công cụ chăm sóc mắt kính, trông giống như cái bút, có điều bị người ta tháo ra rồi, đoán chừng là để thuận tiện mang ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment