Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 205 - Chương 39: Hành Động Bắt Gián Điệp. (2)

Chương 39: Hành động bắt gián điệp. (2) Chương 39: Hành động bắt gián điệp. (2)

Bọn họ chặn hàng của Dương Đào bằng cách giăng lưới lớn, phàm là số máy từng liên hệ với Dương Đào đều gửi cho tin nhắn kia, làm chuyện phạm pháp thế này, đoán chừng bọn họ sẽ không giao lưu với nhau, nên rất an toàn.

Vốn cho rằng chỉ bắt được một hai con chuột thôi không ngờ tới cả một ổ. Trước sau có ba nam hai nữ tới trước cửa quán Mỹ thực 99 liên hệ, Cảnh Bảo Lỗi mỗi lúc một thuần thục, ai cũng như ai, 500 đồng mua một đống sản phẩm.

Cứ tưởng thế này là cực hạn rồi, NO, còn có một vị nữa, Cừu Địch bám theo hắn, vì nhận ra đây là tên bảo an phụ trách khám người ở nhà máy, không ngờ cũng là gian tặc, lén la lén lút tiếp xúc với Cảnh Bảo Lỗi, nhét cho hắn mấy mảnh kính.

Giao dịch hoàn thành hết sức thuận lợi, ba người tụ tập lại với nhau, ai nấy đều kinh ngạc, không ngờ lại nhiều thế này. Có điều bọn họ cũng cảnh giác, chuyện này nhìn qua có vẻ không lớn, nhưng ai biết đâu được đấy, bọn họ ở nơi đất khách quê người, không rõ thế lực đối phương ra sao, trước tiên cứ trốn đi đã, tránh cho Dương Nhị Bính phát hiện ra, không biết có chuyện ngoài dự liệu gì ... Vì thế vội vàng thông báo cho Quản Thiên Kiều và Đường Anh.

Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định rời trấn Lâm Hải, lên thành phố ngay trong đêm.

Hai cô gái nhận tin hành động thành công cũng vội vàng thu dọn hành lý, bắt taxi lên thành phố Hàng Châu. Đường Anh tới đây trước bọn họ rồi, cho nên nhanh chóng đặt phòng ở một khách sạn, gửi địa chỉ cho ba chàng trai chờ đợi.

Do xuất phát gần như cùng lúc, cho nên không phải đợi lâu, chỉ là trạng thái nóng ruột, cảm giác như cả năm trời. Đến khi Cừu Địch xuất hiện đem đồ mua được đặt ở trước mặt, sự hưng phấn của hai cô gái khỏi phải nói nữa, gọng titan T90, giọng mạ vàng TM201, chăm sóc kính T3032 ... Tất cả đều không có trong danh mục sản phẩm được Đồng Minh cung cấp, điều này có nghĩa là gì, không cần nói nữa.

Đường Anh mặt đỏ au như táo chín, kích động nói:" Xem ra hai chúng ta phải chuẩn bị báo cáo thôi."

" Đương nhiên, mai là tiền tới tay rồi." Quản Thiên Kiều rối rít mở máy tính, cô chưa quên đâu, lần này ăn chia 50/50, cô đã nghĩ đi đâu du lịch một thời gian:

Đường Anh vẫn đang tò mò xem xét những món linh kiện nhỏ mua được, còn kích động áp lên mặt như báu vật vậy, Cảnh Bảo Lỗi vừa mang đồ uống đi vào, vừa lên tiếng ngăn cản đã muộn rồi. Đường Anh ngạc nhiên hỏi:" Làm sao thế?"

Cảnh Bảo Lỗi lúng túng xua tay:" Không sao, không có gì hết."

Đường Anh cảm giác quai quái, lại nhìn Bao Tiểu Tam và Cừu Địch mặt nghiêm túc ngồi ghế sô pha đối diện, cả hai đều lắc đầu:" Không sao, chúng tôi hưng phấn quá ấy mà."

Tất nhiên là có sao rồi, những món đồ đó đều được người ta móc từ trong quần ra, có thể qua được sự kiểm tra của nhà máy thì khả năng phải nhét vào đâu có thể tưởng tượng ra được.

Cừu Địch khóe miệng co giật, cố nhịn. Bao Tiểu Tám cắn chặt răng, cố nhịn. Cảnh Bảo Lỗi vội vàng ngồi xuống, nhìn Đường Anh nâng niu mấy món đồ đó xem xét, mấy lần định lên tiếng, bị hai tên kia dùng ánh mắt trấn áp.

Quản Thiên Kiều tiếp xúc với ba người này thời gian dài, biết ngay có chuyện không ổn, ba người đó càng nhịn thì chuyện càng không hay ho gì, phát hiện cả ba cứ nhìn chằm chằm Đường Anh, cứ tưởng chủ quản Đường quyến rũ ăn mặc chỗ nào sơ hở cơ, hình như đâu phải.

Đường Anh rốt cuộc nhận ra cái gì đó, chiếc gọng kính titan quấn vải, cô cầm lên hít hít, lẩm bẩm:" Mùi gì ấy nhỉ, quai quái!"

" Ha ha ha ha -"

Bao Tiểu Tam là người đầu tiên không nhịn được, lao mình lên giường, ôm gối cười lăn cười bò. Cảnh Bảo Lỗi và Cừu Địch cúi đầu cười khùng khục, vai rung dữ dội, cười như một đám khùng khiến hai cô gái chẳng hiểu ra làm sao.

" Này, các anh cười gì thế hả?" Quản Thiên Kiều dậm chân hỏi:

Ai ngờ vừa hỏi một cái thì Cừu Địch đứng bật dậy cướp đường chạy mất, Bao Tiểu Tam cũng lao từ giường ra bỏ chạy, đi qua Cảnh Bảo Lỗi không quên đẩy hắn ngã. Thế là Quản Thiên Kiều tóm ngay lấy Cảnh Bảo Lỗi, kéo cô bạn sang bên tra hỏi, Cảnh Bảo Lỗi ấp úng mãi mới nói ra chân tướng, Quản Thiên Kiều cười muốn tắt thở.

Còn một mình Đường Anh không biết gì, cô có linh cảm rất không lành, người khác càng cười thì cô càng giận:" Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Mãi hồi lâu sau Quản Thiên Kiều mới nén cười uyển chuyển nói với Đường Anh, Đường Anh như đụng phải sắt nóng ném mấy món đồ đi, càng nghĩ mặt càng nóng rát, mất hết bộ dạng thục nữ, hét lên:" Tức chết đi được, mấy thằng khốn kiếp đó cố ý!"

Quản Thiên Kiều vừa lau nước mắt vừa khuyên can:" Chị quen là được, bọn họ còn làm chuyện quá đáng hơn cơ, chị nghĩ xem tôi ở cùng họ mấy tháng tại trấn Truân Binh còn thế nào, đừng giận, giận đám đó càng vui ..."

" Nào, tôi miêu tả đầu đuôi sự việc, chị tổ chức ngôn ngữ viết báo cáo."

Đường Anh thở hồng hộc một lúc, uống liền ba cốc nước rồi mới dần dần bình tĩnh lại, hai chiếc laptop đặt đối diện nhau, hai cô gái cùng ngồi thảo luận. Quá trình điều tra nhất định phải trải qua văn tự trau chuốt trở nên hợp lý, hợp pháp thì mới có thể đưa vào báo cáo.

Có điều khi Đường Anh nghe tới đoạn ba tên kia ngồi lỳ ở quán net theo dõi người ta, còn chặt người ta trong nhà xí, rút dao uy hiếp thì cứng họng, không biết đoạn này phải làm sao lấp liếm được.

Sau một hồi cân nhắc, Đường Anh gõ bàn phím:" ... Nhân viên điều tra phía chúng tôi phát hiện, nhiều công nhân viên quý công ty vào quán net thời gian dài, chi tiêu vào trò chơi cũng như ở quán nét tương đối lớn, rõ ràng vượt qua thu nhập của công nhân. Dựa theo manh mối đó chúng tôi tra được những người này thường xuyên liên hệ với công ty nhỏ làm nghề môi giới ở trấn Lâm Hải, tên là Nhị Bính."

" Người phụ trách của công ty này là Dương Đào, hắn thông qua việc xúi bẩy công nhân viên quý công ty ăn trộm, đồng thời mua lấy tang vật, có được tin tức mới nhất của các loại sản phẩm, đồng thời bán ra mưu lợi. Từ rất nhiều dấu hiệu cho thấy, chuyện này đã kéo dài một thời gian không hề ngắn ..."

Báo cáo thì không có vấn đề gì, kinh nghiệm nói với Quản Thiên Kiều, đây là thủ đoạn quen dùng của đối thủ cạnh tranh trong nghề, trước kia đã xảy ra không chỉ một lần. Có điều mấy chuyện này không quan trọng, Quản Thiên Kiều quan tâm báo cáo này gây ra ảnh hưởng gì, cùng với có thể lấy được tiền không? ... Từ góc độ chuyên nghiệp của cô mà xét, tên Dương Đào đó bị giám sát mà không biết, rồi đám công nhân viên trộm đồ cũng không phải trình độ gián điệp thương nghiệp, đơn giản là đám trộm vặt thôi ...

Nếu đơn giản thế này, ba công ty trước không lý nào lại không tìm ra chút manh mối gì.

Chuyện này hình như có vấn đề! Có điều Quản Thiên Kiều không nghĩ ra vấn đề ở đâu.
Bình Luận (0)
Comment