Chương 40: Thật giả khó mà biết. (1)
Chương 40: Thật giả khó mà biết. (1)
Sáng sớm hôm sau, báo cáo chi tiết của Đường Anh gửi cho Tạ Kỳ Phong.
Tạ Kỳ Phong đọc xong liền gập nắp laptop lại, dù khuôn mặt không thay đổi gì nhiều, nhưng nhịp tim hắn đập nhanh hơn hẳn, lừa được người không lừa được mình.
Tin tức Đường Anh phản hồi, đã tra ra được có người thông qua hình thức thu mua tang vật để có được thông tin về sản phẩm mới của Đồng Minh. Điều làm hắn khó tin chính là ở đây, thực sự không thể ngờ được, chuyện mà ba công ty khác trong nghề, danh tiếng còn lớn hơn Cáp Mạn không tra ra được, mấy người kia làm sao có thể tra ra một cách đơn giản thời gian ngắn, lại còn đủ cả nhân chứng vật chứng.
Quá dễ dàng, dễ tới vô lý, cho nên hắn rất hoài nghi, kẻ gọi là gián điệp kia miễn cưỡng phụ họa mà ra.
Đúng thế, có thể gọi kẻ đó là gián điệp cũng được, bảo không phải cũng chẳng sai, làm cái nghề gián điệp này đều không dễ, muốn bắt được một gián điệp thực sự, dù là trong lý lịch hành nghề của hắn cũng không nhiều, huống hồ có cả nhân chứng vật chứng thế này.
Thế nên Tạ Kỳ Phong chưa yên tâm với kết quả này.
Hắn đi qua đi lại trong sân căn biệt thự giữa núi, suy xét chuyện này mấy lần, theo ý ban đầu của hắn, hắn không muốn nhận việc này, chẳng qua là vì nể mặt Tôn Xương Cam mà miễn cưỡng làm ra vẻ cử Đường Anh tới Đồng Minh xem xét thôi.
Đồng Minh là công ty đứng đầu trong ngành sản xuất kính mắt toàn quốc, một trong số nhà máy gia công thuê cho mắt kính cao cấp của Âu Mỹ, có nhiều chứng nhận quốc tế, nếu thực sự xuất hiện vụ án gián điệp, sẽ có tác động to lớn trong ngành.
Huống hồ đây còn là một công ty theo tiêu chuẩn gia tộc, giả sử có kẻ tiết lộ bí mật của công ty, e là chín phần do người trong nhà làm, cho nên chuyện điều tra chỉ có thể làm cho có thôi. Sở dĩ hắn phái người mới như Đường Anh đi, muốn cho cô một bài học về sự thất bại, cái nghề này không trải qua va vấp là không thể trưởng thành. Nên biết rằng đại đa số những ủy thác điều tra thương vụ là thất bại, mà khởi đầu của Đường Anh lại quá thuận lợi.
Thất bại sẽ tốt hơn cho Đường Anh sau này, cũng là để dằn mặt mấy người kia, sau này mới tiện khống chế.
Tính toán này của hắn rõ ràng có cơ sở, mấy thằng nhóc kia mới thành công một vụ đã dám mặc cả ăn chia 50/50 với công ty rồi. Tạ Kỳ Phong sở dĩ đồng ý, vì hắn nghĩ vụ này chắc chắn thất bại.
Nhưng kết quả lại lần nữa lật nhào nhận thức của hắn, đã được bao ngày đâu? Hắn tính, từ lúc Cừu Địch rời thủ đô tới giờ mới chỉ hơn một tuần thôi, vậy mà họ moi ra được tin tức này. Đối với Tạ Kỳ Phong mà nói đây không phải tin vui, càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, rào cản của công ty kiểu gia tộc, tranh đấu của đối thủ cạnh tranh, dây dưa lợi ích trong nội bộ công ty, những ẩn họa không nhìn thấy đó rất có khả năng vì một đột phá mà phun trào như núi lửa.
Rất có thể ba công ty đi trước họ sau khi tới Đồng Minh, phát hiện đây là tổ kiến lửa mới không dám chọc vào, điều tra qua loa rồi lặng lẽ rút lui.
Là một người đứng đầu công ty, hắn phải cân nhắc nhiều thứ hơn là kiếm tiền từ ủy thác, anh tìm ra tên gián điệp, sau đó công ty người ta cũng sập luôn, rồi làm cả ngành nghề rối tung lên, đó là tai tiếng rất tệ cho Cáp Mạn.
Phải làm gì đây?
Hắn cân nhắc rất lâu, không muốn đả kích tới nhiệt tình của người dưới, lại không muốn đụng chạm tới cấm kỵ trong thượng tầng của Đồng Minh, vạch trần chuyện xấu trong nhà của người khác không phải là chuyện hay đâu.
Hết cách, Tạ Kỳ Phong gọi điện cho Tôn Xương Cam, đem chuyện xảy ra ở trấn Lâm Hải kể vắn tắt cho ông ta, dùng giọng điệu rất uyển chuyển ám thị chuyện này sẽ tới đây là dừng, hắn chuẩn bị rút toàn bộ người của mình về.
Tôn Xương Cam nhận điện thoại khi đang ở biệt thự tại Hong Kong, ông ta vừa thức dậy, biết Cáp Mạn có hành động như thế cũng ngạc nhiên không thôi. Giới thiệu một công ty điều tra thương vụ như vậy cũng là vì bạn cũ nhờ vả, ông ta không ngờ kết quả điều tra có nhanh vậy, ngồi ở ban công uống trà tắm nắng, tính chênh lệch thời gian rồi gọi điện cho Tiêu Vân Thanh.
Tiêu Vân Thanh đang ở Úc, nghe đâu đuôi câu chuyện thì thở dài sườn sượt, chỉ nói một câu:" Chúng ta đều không can thiệp, để bọn họ tự xử lý đi."
Cuộc điện thoại chấm dứt ở đó, đến Tôn Xương Cam cũng không rõ tâm thái người bạn mình ra sao? Hoặc có lẽ cũng giống ông ta, giống tất cả người có tiền khác, càng giàu có, càng thiếu hút tình thân và tình cảm.
Thế là ba nhân vật có thể tác động tới chiều hướng sự việc đều giữ im lặng, có điều chẳng ai có thể nói là không bận lòng vì việc này.
Tổng bộ Khoa kỹ Đồng Minh, khu công nghiệp trấn Lâm Hải.
Trợ lý Quách Phi Phi đón Tiêu Lăng Nhạn ở cửa hôm nay tới công ty sớm hơn thường lệ, tổng giám đốc Tiêu ăn mặc trang trọng hơn thường ngày, không xuề xòa qua loa mà mặc bộ vest nữ tiêu chuẩn may đo thủ công. Cửa vừa mở đã vội vã xuống xe, gương mặt lạnh lùng cho thấy tâm trạng rất xấu. Trợ lý Quách không dám nói nhiều, theo sát từng bước, ấn thang máy đưa Tiêu Lăng Nhạn tới văn phòng, sau đó đưa di động của mình tới.
" Phát hiện ra chuyện gì rồi?" Tiêu Lăng Nhạn vừa xem ảnh chụp trong máy vừa hỏi:
" Bọn họ không phát hiện ra điều gì cả, chỉ đi quanh nhà máy một lượt, không tiếp xúc với phòng nghiên cứu của công ty, đại đa số thời gian ăn cơm đó nhà máy chiêu đãi. Chỉ là ... Chỉ là cùng ăn cơm với giám đốc Chúc hai bữa ... Bọn họ ở trong khách sạn, có điều hôm kia và hôm qua không thấy đâu cả, cô Đường nói là không được khỏe." Trợ lý Quách nhỏ nhẹ báo cáo tình hình, không ngờ lại là theo dõi đám Đường Anh, Quản Thiên Kiều:
Chuyện này nói ra cũng hơi bất thường, người công ty điều tra tới, phía ủy thác đáng lẽ phải toàn lực hỗ trợ điều tra, ngược lại Tiêu Lăng Nhạn có vẻ chẳng bận tâm tới việc tìm tên gián điệp, ngược lại mắt nắm bắt được hành động của bên điều tra.
Trợ lý Quách đi theo Đường Anh mấy ngày, không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng hôm nay chuyện có biến.