Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 207 - Chương 41: Thật Giả Khó Mà Biết. (2)

Chương 41: Thật giả khó mà biết. (2) Chương 41: Thật giả khó mà biết. (2)

Tiêu Lăng Nhạn vẫn không nói gì, vẫn chỉ xem điện thoại, đột nhiên ngón tay cái đang lướt màn hình của cô run run, cứ như bị điện giật vậy.

Trong ảnh là Đường Anh đang nâng ly mời Chúc Sĩ Bình, đáng hận nhất là chiếc điện thoại công năng chụp ảnh quá tốt, nhìn thấy rõ sóng mắt đong đưa của Đường Anh, nhìn thấy rõ sự say mê của Chúc Sĩ Bình. Tất nhiên bên cạnh còn có Quản Thiên Kiều dựa người vào lưng ghế chán ngán tới cực độ thì không ai bận tâm. Chẳng biết vì sao, bức ảnh đó như chạm vào vết thương trong tim Tiêu Lăng Nhạn, làm cô hồi lâu không thoát ra khỏi cảm giác ngạt thở.

Bốp! ... Tiêu Lăng Nhạn ném di động, chiếc Iphone va mạnh vào tường, sau đó rơi xuống đất, tuy không tới mức vỡ tan nát, nhưng màn hình thì đã đen xì rồi.

Trợ lý Quách vai run run mặt cúi gằm, người ngoài không biết hầu hạ vị đại tiểu thư này khó khăn thế nào, cũng không biết đám nhà giàu này lắm thói xấu ra sao.

Tiêu Lăng Nhạn im lìm hồi lâu giọng vô cảm nói:" Tự thay một chiếc di động khác."

Trợ lý Quách chỉ dám đáp một câu:" Vâng."

" Thông báo cho các giám đốc, người phụ trách bộ phận, 9 giờ họp, tất cả phải tới đông đủ."

" Vâng!"

" Thông báo cho giám đốc Chúc, tới Hàng Châu đón cô Đường."

" Vâng!"

" Đi đi ..." Tiêu Lăng Nhạn phẩy tay, đột nhiên gọi giật giọng:" Không, khoan đã, cô đi cùng với giám đốc Chúc, khách khí với người ta chút."

" Vâng!"

Trợ lý Quách lần này cẩn thận đợi thêm một chút, xác định là tổng giám đốc Tiêu đã an bài xong mới dám đi tới nhặt xác chiếc iphone của mình, từ từ khép cửa lại ra ngoài.

Cửa vừa mới đóng một cái thì nghe đánh choang một tiếng, tiếp đó là liên tục những tiếng đổ vỡ nặng nhẹ khác nhau. Trợ lý Quách thầm thở dài, toàn bộ đồ dùng, đồ trang trí trong văn phòng tổng giám đốc, mà tới lúc này cô vẫn không biết rốt cuộc là chuyện gì khiến tổng giám đốc Tiêu nổi giận đến vậy.

Lần trước Đường Anh, Quản Thiên Kiều tới đây thấy căn phòng này bài trí đơn giản, có nguyên do cả đấy. ... ... ...

Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa truyền tới, Cảnh Bảo Lỗi đang ngủ ngon, mơ mơ màng màng gắt:" Ai đấy, không cần quét dọn phòng đâu."

Cộc! Cộc! ...

Tiếng gõ cửa dai dẳng không dứt, Cảnh Bảo Lỗi tức tối chùm chăn lên che đầu, hắn biết là Bao Tiểu Tam tinh lực dư thừa tới quấy nhiễu. Mười phút sau cửa vẫn gõ, Cảnh Bảo Lỗi rốt cuộc không chịu nổi bật dậy rời giường, vừa đi vừa chửi mắng, thằng điên, thằng khùng, thằng thần kinh, giật cửa ra phẫn nộ quát vào mặt Bao Tiểu Tam:" Cậu có để người ta sống nữa không? Nửa đêm thì gọi người ta đi uống rượu chơi bài, sáng sớm không cho người ta ngủ bù một chút à?"

" Ha ha ha, mày có uống bao nhiêu đâu, nào, ăn chút." Bao Tiểu Tam giơ túi đồ ăn sáng trong tay lên, bánh bao, sữa đậu nành:

Tên ác khách đó căn bản không biết tới phép lịch sự là gì, chen vào phòng, Cảnh Bảo Lỗi lại bị sự quan tâm bất ngờ đó làm áy náy, đóng cửa vào, xấu hổ nói:" Cám ơn!"

" Không sao." Bao Tiểu Tao vắt chân chữ ngũ, hào phóng nói:" Dù sao tao và Cừu Địch cũng không ăn hết, thừa bao nhiêu đóng gói lại mang về cho mày hết."

" Hả? Đây là đồ ăn thừa của các cậu à?" Cảnh Bảo Lỗi vừa có chút niềm tin vào nhân loại đã tan tành như bong bóng xà phòng rồi:

" Gọi mày dậy, mày không dậy nổi còn oán trách ai được, mau ăn đi, ăn xong còn đi dạo phố." Bao Tiểu Tam thúc giục, Cảnh Bảo Lỗi vừa mới lề mề một cái là hắn bắt đầu chụp ảnh Cảnh Bảo Lỗi chỉ mặc quần đùi:

Dưới sự uy hiếp vô nhân tính, Cảnh Bảo Lỗi mau chóng chạy vào gian vệ sinh đánh răng rửa mặt, một lát sau ăn mặc tử tế rồi ra ăn bữa sáng. Hai người đấu khẩu không ngớt, khi xuống tới lầu thấy Cừu Địch ở cổng nhà khách làm động tác ép chân, lát sau đổi tư thế, làm động tác chống đẩy.

Tới đây cũng được cả tuần rồi, hai tên kia có vẻ đã thích ứng với thời tiết nơi này, trừ mấy ngày đầu uể oải, giờ tên nào cũng sinh lực bừng bừng, cũng phải thôi nếu ngay cả Hàng Châu còn không sống nổi thì trên đời này còn nơi nào sống nổi nữa, với lại nơi này đã bắt đầu vào đông, trời lạnh hơn, khô hơn, sáng còn se se lạnh, hết sức dễ chịu, hai tên thổ dân phương bắc không bị rôm xẩy hành hạ nữa.

Chỉ khổ cho hắn.

" Hay là hai cậu đi đi, ba thằng con trai thì đi dạo phố làm gì?" Cảnh Bảo Lỗi mặt mày rất miễn cưỡng, chủ yếu vì đi cùng hai tên này mất mặt lắm:

" Chẳng phải không có gái đi cùng mới gọi mày à? Mày tưởng ai muốn đưa mày đi dạo phố sao?" Bao Tiểu Tam khịt mũi:

" Vậy tôi đi đây." Cảnh Bảo Lỗi dỗi rồi, quay đầu bỏ đi:

Bao Tiểu Tam làm sao cho hắn đi được, gần như bẻ tay ra sau lưng đưa tới trước mặt Cừu Địch. Cừu Địch thu thế, trán vì rèn luyện mà lấm tấm mồ hôi, mở mồm ra không hay ho rồi:" Chà, Cảnh thiếu gia vẫn kiêu kỳ quá, ăn cơm thì chê Tam Nhi lôi thôi, ngủ thì chê tôi ngáy to, để cho cậu một mình một phòng thì lại còn cần có người gọi cửa đưa thức ăn tới mới chịu dậy."

" Đúng thế, hầu hạ đến vậy rồi mà nó còn tỏ ra khó chịu nữa chứ." Bao Tiểu Tam cũng không vui:

Bình thường hai người này kết bạn làm chuyện xấu cơ bản là đủ rồi, không thèm gọi người khác tham gia, hôm nay lại nhất định muốn dựng hắn dậy, Cảnh Bảo Lỗi biết ngay là có chuyện không lành:" Rốt cuộc là sao, cậu cố tình bới móc khuyết điểm của tôi, không phải là có ý đồ gì chứ?"

" Đương nhiên là có, chính là khiến cậu phải hối hận, sau đó là thay đổi, cho tôi biết, Tam Nhi ăn sáng xong còn nhớ mua bữa sáng về mang cho cậu, có cảm động không?" Cừu Địch hỏi:

Cảnh Bảo Lỗi ngớ người, ra đó không phải đồ ăn thừa rồi, nói ra Bao Tiểu Tam có một cái tính tốt, như ở trấn Truân Binh, không bao giờ quên đem đồ ăn về cho Quản Thiên Kiều, tên đó ngốc ngốc khùng khùng song biết quan tâm săn sóc tới người khác. Cảnh Bảo Lỗi xấu hổ lí nhí nói:" Cám ơn!"

" Tao rộng lượng lắm!" Bao Tiểu Tam cười ngoạc mồm:

" Có muốn tới chùa Linh Ẩn xem không, ngôi chùa ngàn năm, đã tới rồi thì thế nào cũng phải xem chứ hả?" Cừu Địch rủ rê:

" Được, nhất định rồi." Cảnh Bảo Lỗi vui vẻ hẳn, té ra là vì chuyện này, không phải tới chỗ bậy bạ vớ vẩn, hắn tất nhiên là hưởng ứng:

" Đi thôi!" Cừu Địch đi trước, dẫn hai người bạn lên đường:
Bình Luận (0)
Comment