Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 208 - Chương 42: Thật Giả Khó Mà Biết. (3)

Chương 42: Thật giả khó mà biết. (3) Chương 42: Thật giả khó mà biết. (3)

Tuy là đô thị lớn tấp nập, không thiếu tòa nhà chọc trời hiện san sát, mức độ hiện đại hóa không thua kém nơi nào, nhưng Hàng Châu vẫn giữ được nét đẹp thanh bình khác xa đô thị lớn ồn ào, nhịp sống hối hả, đây là cảm giác khó diễn tả thành lời, chỉ người tới đó mới cảm nhận được.

Trên đường đi tới bến xe bus, Bao Tiểu Tam khoác vai Cảnh Bảo Lỗi rất thân tình, nói:" Vì tăng thêm tình hữu nghị giữa chúng ta, tao cho mày một cơ hội biểu hiện đấy."

Cảnh Bảo Lỗi đề phòng:" Nói ra xem nào."

" Mày bỏ tiền vé vào cửa nhé, tao mua bữa sáng cho mày rồi còn gì nữa."

" Hả? Bữa sáng được mấy đồng, còn vé vào cửa thì bao nhiêu tiền?"

" Cậu xem, nói chuyện tiền nong tổn thương tình anh em lắm, con người cậu làm sao mà tục thế, thôi thì tôi bỏ được chưa?" Cừu Địch không hài lòng:

" Thôi được rồi, tôi bỏ." Cảnh Bảo Lỗi yếu ớt nói, biết ngay mà, hai tên này làm gì có ý tốt, uổng công vừa rồi mình lại cảm động, đành tự nhận mình xui xẻo, cãi nhau tiếp hắn địch không lại, không biết sẽ bị gán cho bao tội danh lên đầu:

Cừu Địch nhe răng cười:" Chính cậu nói đấy nhé, Tam Nhi làm chứng. Xem ra chúng ta nhìn nhầm người rồi, Bảo Đản vẫn trọng tình nghĩa lắm."

" Khửa khửa, chứ còn gì nữa, tình cảm của ba chúng ta càng ngày càng sâu nặng." Bao Tiểu Tam cười tới lệch mồm, hai người phối hợp chèn ép Cảnh Bảo Lỗi:

Cảnh Bảo Lỗi chỉ biết thở dài:" Muốn có được tình cảm của các cậu thì phải mất tiền."

Ba người chen lấn lên xe bus mà đi, đây là quãng thời gian nhàn nhã hiếm có. Đường Anh và Quản Thiên Kiều đã quay về trấn Lâm Hải bàn giao công tác với Đồng Minh rồi, mặc dù kết quả chưa rõ, nhưng không thuộc phạm vi suy nghĩa của ba chàng trai không muốn hoãn niềm vui lại.

Giao thông công cộng ở Hàng Châu rất thuận lợi, xưa nay luôn có tiếng là tốt nhất Trung Quốc, với hơn 10. 000 xe bus chạy trên 1. 100 tuyến đường, có thể nói muốn tới bất kỳ nơi nào trong thành phố cũng được, dù chuyến xa nhất, ít xe nhất cũng không phải chờ xe quá 10 phút. Tất nhiên rồi, Hàng Châu là thành phố du lịch nổi tiếng thế giới mà.

Xe dừng lại ở chân núi lúc 9 giờ 30 phút, đã qua cao điểm du lịch, du khách vắng hơn một chút, càng thích hợp cho người đi vãn cảnh chùa. Ba người chuẩn bị leo núi thì Cừu Địch lấy di động ra, muốn gọi điện cho Quản Thiên Kiều muốn hỏi tiến triển, nhưng nghĩ rồi lại thôi. Cảnh Bảo Lỗi nhìn thấy, ghé tới gần nói nhỏ:" Cậu nói xem kết quả chuyến đi của họ sẽ thế nào?"

" Nếu biết kết quả thì còn cần thảo luận không? Sao tôi thấy cứ chột dạ thế nào ấy." Cừu Địch không yên lòng cho lắm:

" Vốn không có gián điệp, cậu đi lừa Dương Nhị Bính xíu bẩy công nhân nhà máy trộm đồ, tạo ra gián điệp, tôi cũng chột dạ thay cậu." Chuyện đã rồi Cảnh Bảo Lỗi không muốn nói nhiều nữa, song Cừu Địch đã nói trước thì không thể trách hắn:

" Cậu không thể nghĩ thế, nhất định là có con đường tiết lộ bí mật, bọn họ cũng làm không ít lần cho nên mới thoải mái tới giao đồ nhận tiền như thế. Nghiêm khắc mà nói, vẫn có thể liệt bọn họ vào phạm vi gián điệp. Ít nhất thì cũng chứng minh được là quy tình quản lý của họ có sơ hở, đúng không?" Cừu Địch bao biện:

" Cậu thuyết phục tôi thì được cái gì, thuyết phục người bỏ tiền mới có tác dụng."

" Chắc không thành vấn đề, sức hút của chủ quản Đường rất lớn, thiếu niên mười bảy tới ông già bảy mươi đều xiêu lòng."

Câu này làm khóe miệng của Cảnh Bảo Lỗi giật giật, mắng Cừu Địch:" Cậu không thèm xem tư liệu chút nào à? Chưởng môn nhân của họ là nữ, sức hút của chủ quản Đường không dùng được."

" Vậy sao ... Thôi không nói chuyện này nữa, càng nói càng không yên lòng." Cừu Địch gạt đi:

Đột nhiên Cảnh Bảo Lỗi kéo Cừu Địch đứng lại, chỉ chếch về mé trái. Té ra trong lúc bọn họ nói chuyện, Bao Tiểu Tam đã chạy tới dưới bậc thềm đá đi lên núi, đang liếc gì đó, động tác này làm Cừu Địch ba hồn bảy vía bay mất sạch.

Tên đó vươn dài cổ, mắt nhìn lên bậc thềm, hơn nữa phàm là có cô gái nào mặc váy đi lên là hắn lén đưa cái bút cầm ở tay ra ... chụp ảnh ... Phương nam nhiệt độ cao, dù mùa này thì các cô gái mặt váy ngắn vẫn nhiều lắm.

" Cậu còn kéo tôi làm cái gì chứ, mau mau tóm lấy hắn." Cừu Địch hoảng hốt kêu lên, cái thằng khốn kiếp đây là chùa cổ ngàn năm đấy, hắn không có chút tôn kính nào sao:

Cảnh Bảo Lỗi chạy tới, kéo Bao Tiểu Tam đi, Bao Tiểu Tam không chịu đi. Cừu Địch không thèm nói năng gì, cho một đấm làm Bao Tiểu Tam gập người xuống, tay nhéo tai, chân đạp vài phát, mắng chửi:" Mày làm gián điệp không học được cái gì hay ho, học được cái trò rình mò chỗ riêng tư của nữ nhân, mày muốn bị người ta túm lại cho ăn đòn à?"

Hai người một trái một phái kéo Bao Tiểu Tam mặt mày ủ rũ đi, Cừu Địch lục soát người Bao Tiểu Tam, tịch thu hết công cụ hành nghề của hắn, thế là cãi nhau, làm hỏng hết tâm trạng du sơn lễ chùa.

Cùng lúc đó trong phòng họp ở tổng bộ Khoa kỹ Đồng Minh, không khí trở nên kích động.

" Không thể nào, chuyện này chẳng có gì để thảo luận hết, thủ đô làm gì có mấy người đàng hoàng, bọn chúng nói có là có à?" Chủ nghiệm phòng nghiên cứu phát triển sản phẩm Chu Chân Y hung hăng phản đối:

Đó là một nam tử hói đầu, Tiêu Lăng Nhạn quen biết từ thời trung học, ông ta thuộc thế hệ cùng sáng nghiệp với cha cô, cha cô dùng lương cao đào từ xí nghiệp quốc gia ra, luôn coi cô là vãn bối.

" Đúng, tôi đồng ý với ý kiến chủ nhiệm Chu, chúng ta vất vả kiếm tiền dễ lắm à, đừng để người ta nói vài câu là lấy mất trăm vạn, sao chúng không đi cướp ngân hàng đi." Giám đốc nhà máy khuôn đúc Tiêu Vân Phi nói văng nước bọt:

Đây cũng là một nam tử trung niên, mặt to tai lớn, Tiêu Lăng Nhạn phải gọi bằng chú, là thân thích, đồng thời là cổ đông công ty.

" Tôi cũng thấy không cần phải tìm bọn họ." Giám đốc phòng marketing Tiêu Kính Khoan cũng phụ họa, hay dở gì thì hắn cũng nhìn Tiêu Lăng Nhạn một cái, sau đó khẳng định:" Chuyện tiết lộ bí mật không cách nào ngăn cản được, bên này vừa sản xuất ra, bên kia người ta đã làm nhái rồi, mọi người nhìn trong trấn có bao nhiêu thương hiệu nổi tiếng thế giới? Bác gái đi mua rau cũng dùng túi của LV ... Bây giờ đám người nước ngoài tới chuyên môn đi tìm thứ hàng nhái này."

Lời hắn khiến trong phòng cười rộ, văn hóa hàng nhái còn đi sâu vào lòng người hơn cả những thương hiệu lớn.

Cuộc họp chưa bắt đầu, nhưng đám thân thích Tiêu Lăng Nhạn coi như đã thống nhất tư tưởng, nhất trí đối ngoại, phản đối đám người tử thủ đô tới, đám đó tốt nhất tới từ đầu thì về đó, nơi này không hoan nghênh.
Bình Luận (0)
Comment