Chương 43: Thật giả khó mà biết. (3)
Chương 43: Thật giả khó mà biết. (3)
Phòng họp lớn nằm tầng 17 tòa nhà hành chính của Cty Khoa kỹ Đồng Minh, trước kia khi Tiêu Thanh Vân còn làm chủ tịch, vốn ở tầng 18, từ khi ông lui về giao công việc cho con cái, việc đầu tiên Tiêu Lăng Nhạn là chuyển hết phòng ban khác xuống dưới, cô độc chiếm tầng 18, ở đó có một phòng họp nhỏ, cô ít khi tham gia vào cuộc họp lớn thế này.
Vừa bắt đầu, không khí cuộc họp đã căng thẳng rồi.
Chúc Sĩ Bình là tổng giám đốc được thuê về, nhưng có uy tín tương đối lớn trong tầng quản lý của Đồng Minh, hắn nhận ra sắc mặt không dễ coi của Tiêu Lăng Nhạn, liền cười lên tiếng:" Mảng sở hữu trí tuệ vẫn cần phải chú ý, tôi không phủ nhận hàng giả hoành hành, nhưng nhìn ngược lại, nếu phát triển tới mức không ai tôn trọng sáng tạo của người khác, không ai coi trọng quyền sở hữu của người khác, vậy tương lai còn ai đi sáng tạo phản triển nữa? Mọi người đều đi làm hàng nhái, vậy lấy cái gì ra mà nhái? Hàng chính hãng chết, hàng nhái cũng chết theo. Đây là vòng tròn ác tính, cuối cùng là tự hại mình."
Hắn vừa lên tiếng một cái, phía dưới có chất vấn ngay, đó là một nữ giám đốc tên Ngô Hiểu Tuyền, là thân thích phía nhà mẹ đẻ của Tiêu Lăng Nhạn:" Anh nói thế nào chứ, hàng giả hàng nhái cũng không phải ngày một ngày hai nữa, người có tiền vẫn mua hàng hiệu, không tiền mua hàng nhái, nếu như anh nói thì tất cả cùng chết lâu rồi."
Chúc Sĩ Bình vẫn hòa nhã đáp:" Luận điểm của chị chỉ là lợi ích ngắn hạn, để tôi lấy ví dụ cho chị nghe, hàng dệt kim giả của Giang Chiết là tốt nhất, giày dép giả của Phúc Kiến tốt nhất, mắt kính giả của một dải Đài Châu tốt nhất, mọi người không phải đối chứ?"
Không ít người gật đầu, đây là kiến thức thông thường, không ai đi cãi.
" Điều này nói lên cái gì, dù làm hàng giả họ cũng có ý thức về thương hiệu, chẳng qua không có năng lực đầu tư vào nghiên cứu phát triển thôi. Một khi lớn mạnh lên, bọn họ sẽ ra sức bảo vệ sản phẩm của mình không bị làm nhái. Giống như chúng ta không phải lúc khởi đầu cũng đi đào nhân viên của quốc xĩ sao?"
Câu này của Chúc Sĩ Bình là nói khéo, đào nhân viên quốc sĩ về làm gì? Đương nhiên là ăn cắp, làm nhái sản phẩm của người ta chứ sao! Hầu hết công ty thực nghiệp của Trung Quốc đều bắt đầu bằng con đường không vẻ vang gì như vậy.
Chỉ vài câu của Chúc Sĩ Bình đã đem chiều hướng của cuộc họp xoay chuyển về phía có lợi cho quyết sách, muốn thuyết phục đám giám đốc keo kiệt này đầu tư không phải dễ.
Nói xong Chúc Sĩ Bình mình cười với Tiêu Lăng Nhạn, Tiêu Lăng Nhạn không thèm nhìn hắn, mặt lạnh tanh nghe người khác thảo luận hồi lâu mới lên tiếng:" Chuyện này đã quyết định rồi, có ý kiến tự giữ lại, liên quan tới vấn đề an toàn thương nghiệp của công ty, không phải có đầu tư hay không, mà là đầu tư bao nhiêu. Ý tưởng sơ bộ của tôi là mỗi năm bỏ ra 3% tổng lợi nhuận để đề phòng."
Lời này vừa dứt, tiếng xôn xao vang lên khắp nơi, nghiên cứu phát triển sản phẩm mới có 10% thôi, 3% là tương đương với đầu tư trên nghìn vạn rồi.
Tham gia cuộc họp này không ít người là cổ đông công ty, nghe đã thấy xót của, tiền này chắc chắn làm hoa hồng họ bị giảm đi rồi, lập tức có người phản đối ngay, lớn giọng nhất là Tiêu Hiểu Huy vỗ bàn:" Lăng Nhạn, chuyện lớn thế này phải qua thảo luận của ban quản trị chứ, tôi nói rõ, tôi giữ ý kiến của mình ... Nếu không ăn chung một nồi được thì hạch toán riêng đi."
"Chưa nói tới số tiền này, riêng chi phí nghiên cứu phát triển cũng quá nhiều rồi, chỉ nuôi có mấy chục người, nghiên cứu ra được vài cái gọng kính, mắt kính, lương một người bằng mấy chục công nhân, vô lý!"
Chúc Sĩ Bình nghe mà đắng mồm, không nói nổi, quý tộc không phải giàu lên sau một đêm mà thành được, nhãn quang khí độ quý tộc có người cả đời chẳng bồi dưỡng ra nổi. Về bản chất mà nói, đám ông chủ này toàn loại mang tư duy tiểu thủ công nghiệp, khinh thường nghiên cứu phát triển.
Thật nực cười, thiết kế này chỉ khác cái cũ một chút độ cong thôi, dẻo hơn một chút làm gì, thêm chút nhựa không phải xong à? Tốn cả năm chỉ làm được thế à? Tôi cũng làm được ... Giọng điệu phổ biến của họ là thế đấy, kiến thức không có, nói bã bọt mép với họ cũng vô nghĩa.
Người lên tiếng là chú ruột của Tiêu Lăng Nhạn, nên gọi thẳng tên tổng giám đốc, Tiêu Lăng Nhạn nhếch môi:" Vậy ý kiến của chú là gì? Chia gia sản cho chú ra làm riêng nhé."
" Chậc, bỏ đi, coi như chú chưa nói, chúng ta là người một nhà, đừng nói khó nghe thế." Tiêu Hiểu Huy không ngu, tầm nhìn có hạn hẹp thì cũng thừa lão luyện khôn vặt, chia ra thì ông ta thành xưởng nhỏ, đấu với ai được:
" Không phải cháu nói khó nghe, mà có những chuyện làm người ta không ngờ tới được, phòng nghiên cứu vất vả thiết kế, nói không chừng lại làm nền cho người khác ... Chú, chú nói xem với loại người này phải xử lý ra sao?" Tiêu Lăng Nhạn nhạt giọng hỏi:
" Không thể nào, trong số chúng ta lại có loại người đó à?" Tiêu Hiểu Huy ngẩn người, chợt ông ta nhận ra vẻ mặt Tiêu Lăng Nhạn nhìn mình bất thường, nói ngay:" Không phải cháu hoài nghi chú chứ, đừng có hất nước bẩn lung tung, trình độ chú không cao nhưng chẳng lẽ còn không phân biệt được trong ngoài?"
" Sợ là chú muốn phân biệt được cũng khó, bây giờ cháu nói gọng titan T90, gọng mạ vàng TM201 đã tuồn ra thị trường rồi thì chú có tin không?" Tiêu Lăng Nhạn ngày một gay gắt:
" Làm sao có thể, còn chưa ra khỏi dây chuyền sản xuất, tháng sau mới ..." Tiêu Hiểu Huy đang cãi thì ngừng lại vì ông ta thấy Tiêu Lăng Nhạn chẳng thèm nghe mình nói mà đang cầm điện thoại nói chuyện:
Không lâu sau trợ lý Quách dẫn Đường Anh vào.
Phải nói Đường Anh cực kỳ hợp với trang phục công sở, không cần ăn mặc cầu kỳ, chỉ cần chiếc áo sơ mi trắng, váy công sở màu cà phê ôm gọn cái eo thon nhỏ, bờ vai thẳng tắp, đôi chân dài trắng nõn nà đi tất lụa càng thêm bắt mắt, mái tóc buông xõa rất hợp với vóc dáng, không quá điệu đà, thực sự làm người ta sáng mắt.
Chỉ là lúc này không mấy ai để ý tới vẻ đẹp của cô, mà bị món đồ trong chiếc hộp nhỏ cô mang theo làm sững sờ, trong ánh mắt đờ đẫn của Tiêu Hiểu Huy, ông ta nhìn thấy mấy sản phẩm mới do nhà máy sản xuất ra, còn chưa đưa ra thị trường.
Mọi ánh mắt trong phòng cũng đổ dồn vào Tiêu Hiểu Huy, đợi ông ta một lời giải thích, nhưng không có, ông ta như bị sét đánh, ngồi chết lặng tại chỗ, giờ ông ta đoán ra nội dung hội nghị hôm nay rồi.