Chương 44: Thật giả khó mà biết. (4)
Chương 44: Thật giả khó mà biết. (4)
" Nhìn đi, chúng ta bỏ ra mấy chục vạn mới nghiên cứu ra được sản phẩm mới, có người bỏ ra vài trăm đồng đã mua được rồi ... Có cả thông số, bản vẽ, làm sao tuồn ra, ai tuồn ra? Làm phiền các vị cho ban quản trị một câu trả lời. Vấn đề bây giờ không phải là có gián điệp không, mà là gián điệp đã ở khắp nơi ..."
"Nhìn đi, nhìn cả đi, tôi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, không đưa ra được chủ ý nào ra hồn, các vị toàn là trưởng bối chú bác của tôi, vậy thì thảo luận giải quyết đi." Tiêu Lăng Nhạn chẳng thèm đập bàn đập ghế hay chỉ mặt ai quát tháo, nói xong bỏ đi là đủ khiến khối người rát mặt:
Từng món đồ đặt trên bàn của phòng họp, đối với người làm ra nó, sự chấn động không cần phải nói, dù là người ủng hộ Tiêu Hiểu Huy cũng thầm rủa ông ta, nếu sản phẩm mới nhà máy tuồn ra ngoài, tổn thất là túi tiền của họ.
Quá bẽ bàng, chuyện xấu trong nhà bị phơi bày trước mặt người ngoài, tầng quản lý của công ty Đồng Minh không biết giấu mặt vào đâu, toàn người sĩ diện cao ngất ngưỡng mà, khác gì bị lột quần áo giữa đám đông đâu.
Đường Anh cũng chẳng khá hơn, đang mắng Tiêu Lăng Nhạn bỏ đi giữa chừng, cô ta cố tình à? Bỏ đi như thế làm thù hận đổ hết lên người mình, nhưng cô không còn cách nào khác, đành cắn răng giải thích nguồn cơn ...
" ... Tình hình là như vậy, công ty điều tra thương vụ Cáp Mạn chúng tôi hiện mới chỉ tra ra được chừng đó. Căn cứ vào tình huống này mà xét, căn nguyên sản phẩm của quý công ty liên tục bị làm nhái là ở đây, có người thông qua thủ pháp sơ đẳng nhất lấy được thiết kế của sản phẩm mới ..."
Đường Anh cũng chỉ kể vắn tắt quá trình điều tra thôi, vì tang vật đã quá thừa sức thuyết phục rồi, dù là người có giỏi xảo biện thế nào cũng phải á khẩu. Nghe cô giải thích xong, đủ thứ ánh mắt bất thiện lại lần nữa đổ dồn vào Tiêu Hiểu Huy, ông ta chịu trách nhiệm về nhà máy, sản phầm tuồn ra ngoài, nói kiểu gì thì ông ta cũng khó thoát trách nhiệm.
Chúc Sĩ Bình nâng mắt kính lên, lần nữa đánh giá lại Đường Anh, cô gái xinh đẹp này đột phá nhận thức của hắn. Thành thật mà nói, hắn bị vẻ đẹp của Đường Anh thu hút nhưng không coi trọng cô, vụ điều tra này cũng chỉ làm cho có, ai mà ngờ trong thời gian ngắn lại ra kết quả thế này, khiến hắn thêm một phần tán thưởng.
Phòng hội nghị im ắng, ai nấy mặt mày âm trầm theo đuổi suy nghĩ riêng, Chúc Sĩ Bình hắng giọng lên tiếng:" Giám đốc Tiêu, vấn đề quan trọng bây giờ là mất bò rồi thì phải sửa chuồng thôi, phải nhanh chóng tìm ra nhân viên cụ thể tuồn sản phẩm ra ngoài, tuồn ra theo cách nào để chặn đứng sơ hở ... Nhà máy mấy nghìn công nhân, không ai đảm bảo được không có chuyện trộm cắp, tôi thấy vấn đề nằm ở khâu quản lý."
Tiêu Hiểu Huy khó chịu, ông ta là loại thủ cựu vốn chẳng ưa Chúc Sĩ Bình, lờ hắn đi, nghi ngờ nhìn Đường Anh, thái độ hoàn toàn không coi ra gì:" Cô chắc chắn là do người của nhà máy chúng tôi tuồn ra chứ?"
Đường Anh có ngốc đâu mà đi chuốc thù hận vào người hay xen vào xung đột nội bộ của người ta, cũng chẳng nể mặt Tiêu Hiểu Huy, ông ta lại chẳng phải người trả tiền, đưa tay chỉ số tang vật, không nói gì hết.
Tiêu Hiểu Huy đành phải xuống giọng:" Cô Đường, rốt cuộc là ai làm chuyện này?"
Đường Anh trả lời cho có:" Chúng tôi vẫn đang điều tra, sẽ nhanh có kết quả."
Chuyện liên quan tới thanh toán hợp đồng, Đường Anh đương nhiên là phải giữ lại thông tin mấu chốt, tên người tiết lộ bí mật không thế hiện ra trong báo cáo, kết quả đã đủ sức thuyết phục, cô không giải thích gì thêm.
Những người khác quay đầu thì thầm bàn tán, có người nói báo cảnh sát, người khác phủ quyết, về lý luận thì nghiên cứu của bọn họ có giá trị cao, nhưng thực tế giá bán sản phẩm chưa đủ được bên cảnh sát coi trọng. Cho nên đa số mọi người khuynh hướng phải tra tận gốc, tra ra thì theo quy củ cũ phạt tiền, đuổi về nhà.
Nữ giám đốc Ngô Hiểu Tuyền của phòng quảng cáo phản đối làm lớn chuyện này, nhìn Đường Anh như thể thứ gây chuyện phiền toái:" Trong nhà máy mỗi ca đều có vài trăm người, chuyện trộm cắp vặt đã không thể chặn đứng, vậy không thể vì một chuyện mà trống giong cờ mở, làm lòng người hoảng loạn. Đơn đặt hàng của chúng ta dồn cả đống rồi, tăng ca còn không làm xuể."
" Đúng, Tiểu Ngô nói đúng lắm!" Tiêu Vân Phi của nhà máy khuôn đúc lên tiếng bảo vệ người trong nhà, tuy chia bộ phận nhưng bọn họ liền một thể, xảy ra vấn đề là gây phản ứng dây chuyền, hiện giờ chỗ nào cũng thiếu người, ai dám mạnh tay xử lý:
" Đúng vậy, chuyện này không nên làm ầm ĩ ... Cô Đường, không biết cô có kiến nghị gì không?" Chúc Sĩ Bình khẽ gật đầu biểu thị thiện chí với Đường Anh:
" Tiếp theo đây tôi sẽ cung cấp cho tổng giám đốc Tiêu một báo cáo chi tiết, liên quan tới vấn đề an toàn thương nghiệp. Nghiêm khắc mà nói, đây chưa phải là vấn đề nghiêm trọng, có thể trộm được thiết kế một vài sản phẩm mẫu, nhưng không lấy được kỹ thuật hạch tâm của Đồng Minh ... Cho nên tôi đồng ý với ý kiến của mọi người, cố gắng xử lý kín đáo, điều tra lấp kín sơ hở, không cho người ngoài thừa cơ là được." Đường Anh nói một câu hợp tình hợp lý nhưng không đi sâu, cô không thu lại số sản phẩm ở trên bàn, cáo lỗi rồi đi trước:
Cửa vừa đóng lại một cái là phòng hội nghị náo loạn, ngay cả Chúc Sĩ Bình nói liền mấy câu yên tĩnh, không ai yên tĩnh được.
Đường Anh cực kỳ hài lòng với kết quả này, nụ cười nhẹ khẽ hiện lên môi, gật đầu với Quản Thiên Kiều đang chờ đợi, kết quả cuộc thảo luận ở đây thế nào chẳng liên quan gì tới cô nữa, cô chỉ nghĩ tới vấn đề thanh toán hợp đồng và đề nghị tiếp theo của Đồng Minh thôi.
Trợ lý Quách đưa tay mời, dẫn Đường Anh đi, lại bảo Quản Thiên Kiều đợi.
Thật kỳ lạ, bọn họ không tới văn phòng chủ tịch như lần trước, Đường Anh được trợ lý Quách đưa tới văn phòng làm việc rất bình thường bên cạnh, hẳn là văn phòng của trợ lý. Khi Đường Anh đi vào thì bất ngờ Tiêu Lăng Nhạn đã ngồi đó, cô ta đánh mắt ra hiệu cho Quách Phi Phi ra ngoài khép cửa lại.