Chương 45: Bão tố đến bất ngờ. (1)
Chương 45: Bão tố đến bất ngờ. (1)
" Cô Đường, mời ngồi." Tiêu Lăng Nhạn không rời khỏi chỗ, giữ nguyên tư thế hai tay đan vào nhau, đưa ngón trỏ ra tùy ý chỉ một cái:
Đường Anh rất khiêm nhường, một tay giữ ngực áo, tay đè mép váy ngồi xuống sô pha:" Cám ơn giám đốc Tiêu."
Tiêu Lăng Nhạn đi thẳng vào chủ đề:" Người phải cám ơn là tôi, nếu không phải các cô từ ngàn dặm xa xôi tới đây, tôi cũng không biết đã bị người khoét góc tường tới mức độ này rồi."
Câu này một lời hai ý, Đường Anh bỗng nhiên thấy gò má hơi nóng lên, cười xấu hổ, cũng nói thẳng:" Vậy giám đốc Tiêu, hợp đồng giữa chúng ta đã có thể kết thúc được chưa?"
" À, vừa rồi tôi cũng đang nghĩ chuyện này." Tiêu Lăng Nhạn giơ bản hợp đồng ký với Cáp Mạn vào hơn một tuần trước, buồn chán lật với trang, lại trầm ngâm một hồi rồi nói:" Ý cô là tới đây đã kết thúc rồi sao?"
" Đúng, chúng tôi sẽ cung cấp một báo cáo chi tiết, phía quý vị thanh toán 95 vạn còn lại." Đường Anh nhấn mạnh:
" Tiền không phải là vấn đề." Tiêu Lăng Nhạn giọng hờ hững, hai mắt nhìn thẳng gương mặt xinh đẹp của Đường Anh, dáng vẻ đoan chính, vóc dáng quyến rũ, sự tương phản này dễ khơi lên ham muốn chinh phục của nam nhân, thoáng ghen tỵ được cô che giấu rất kỹ:" Vấn đề là, tôi thấy việc các cô làm hình như chưa đáng chừng ấy tiền."
" Cô có thể nói rõ hơn không?" Trong lòng Đường Anh giật đánh thót, chuyện cô lo lắng rốt cuộc cũng xảy ra rồi:
" Đơn giản thôi mà, bắt vài tên trộm vặt mà muốn chúng tôi trả một trăm vạn, cô không thấy quá đắt à?" Tiêu Lăng Nhạn ngồi trên bàn làm việc nhìn xuống Đường Anh ở ghế sô pha:
Đường Anh nhẹ nhàng nói:" Vậy cô muốn thế nào?"
" Cô nói thử xem!" Tiêu Lăng Nhạn áp chế ngược trở lại:
Đường Anh mỉm cười:" Thẳng thắn mà nói, làm điều tra thương vụ không thể nào không sử dụng một số thủ đoạn không chính đáng, cho nên chúng tôi không thể thông qua con đường pháp luật để bảo vệ quyền lợi của mình. Nếu phía ủy thác từ chối thanh toán, chúng tôi chẳng thể làm gì ... Nói cách khác, nếu cô thấy chúng tôi ra giá quá cao, cô cứ thoải mái phá hợp đồng, chúng tôi coi như chưa bao giờ tới đây."
Quả bóng bị đá lại, Đường Anh lời nói uyển chuyển, ý tứ thì chua cay, không khác nào vả thẳng vào mặt người ta, cô lắm tiền trở mặt, chúng tôi chịu thôi chứ làm sao được.
Quả nhiên câu này làm Tiêu Lăng Nhạn không giữ được vẻ mặt cao ngạo của mình nữa, ánh mắt giận dữ nhưng cố áp chế, gập hợp đồng lại, mới đầu cô xem thường Đường Anh, nhưng nữ nhân này rõ ràng không phải chỉ có vẻ bề ngoài:" Có một phương thức giải quyết."
" Mời nói."
" Quý công ty không chỉ phái hai cô tới, nhất định còn có người khác ngầm tới đây điều tra, đúng không?"
Đường Anh không phủ nhận:" Đương nhiên rồi, điều ấy chẳng phải vừa vặn nói lên rằng chúng tôi coi trọng cao độ việc của quý công ty sao. Thẳng thắn mà nói, chúng tôi dùng tới cao thủ đỉnh cấp của nghề này rồi, đó là vì nể mặt giám đốc Tôn, nếu không chúng tôi chẳng muốn nhận ủy thác này."
" Giao người của cô cho tôi được không?" Tiêu Lăng Nhạn đột ngột đề nghị:
" Hả?" Đường Anh sửng sốt, cô không ngờ tới đối phương đưa ra yêu cầu quá đáng như thế:
" Đừng kinh ngạc, tôi cũng được nghe chú Tôn kể chuyện, Cáp Mạn các cô đúng là có người tài trong giới này, tôi muốn mượn người của cô một chút, cô thì không cần." Tiêu Lăng Nhạn nói chuyện không khách khí nữa, biểu thị rất rõ ràng, cô chỉ là bình hoa trưng cho đẹp phía trước thôi, tôi cần người tài phía sau lưng cô cơ:
" Có thể cho tôi biết nguyên nhân không?" Đường Anh nén giận:
" Nguyên nhân là, tôi muốn khống chế cuộc điều tra trong tay mình, tôi không muốn kết quả làm mình trở tay không kịp. Đương nhiên, tôi càng không muốn người không liên quan biết quá nhiều chuyện nội bộ công ty." Tiêu Lăng Nhạn tựa như rất bất mãn:" Điều kiện là như thế đấy, nếu cô muốn bàn giá tiền, chúng ta tiếp tục nói chuyện, nếu cô muốn thương lượng, thế thì khỏi nói tiếp."
Đường Anh không hiểu, tuy cũng biết đám người giàu có này tính cách chẳng tốt đẹp gì, không như bọn họ hay thể hiện ra ngoài, nhưng cô cảm giác rõ ràng đối phương có ác ý với mình, không rõ do đâu. Có điều làm ăn là làm ăn, cô tiếp tục nhẫn nhịn:" Để tôi xin chỉ thị."
" Xin mời!" Tiêu Lăng Nhạn đưa tay ra:
Đường Anh ra ngoài hành lang gọi điện thoại, lát sau quay về, cô cũng không nể nang gì:" Xin lỗi, chúng tôi không tiếp nhận uy hiếp, cũng không thể giao người cho cô. Vậy theo ý cô, không cần bàn nữa, chúng ta kết thúc ở đây."
Cứ tưởng sẽ đường ai nấy đi từ đây, không ngờ Tiêu Lăng Nhạn lại nói:" Vội gì, còn chưa tới một tháng mà, không cần vội đi như thế, trợ lý Quách, an bài chỗ ở cho cô Đường!"
Đường Anh tức giận, chẳng chèo hỏi, xoay người đi luôn.
Diễn biến sự việc đã vượt ngoài dự đoán, hơn nữa còn khiến người ta uất ức, Đường Anh giận tím mặt rời Đồng Minh theo trợ lý Quách tới khách sạn. Nhưng mà kỳ quái là, quy cách tiếp đãi của đối phương nâng cao rồi, lần trước là hai người cùng một phòng đôi, lần này thì hai người ở hai phòng thương vụ hẳn hỏi. Vừa vào phòng một cái đã thấy ngay phòng khách rộng rãi, ghế sô pha quây vòng cung, quầy bar nhỏ, bàn ăn, không thiếu thứ gì.
Trợ lý Quách vẫn đi theo tháp tùng, vừa an ủi Đường Anh lại vừa mời cơm, ra sức chứng minh tổng giám đốc Tiêu là người tốt, chẳng qua đôi khi tính tình đại tiểu thư mà thôi, mong cô đừng để bụng.
Chẳng ai vung tay đánh người đang cười, Đường Anh phải nguôi giận, sau cơm trưa tiễn trợ lý Quách đi, Đường Anh cùng Quản Thiên Kiều về phòng. Chỉ nghe kể lại chuyện thôi mà Quản Thiên Kiều tức giận tới muốn đốt nhà rồi, tuyên bố thẳng:" Làm gì có chuyện như thế, không thanh toán tiền à? Chọc tức tôi tôi đem tài liệu của họ công bố ra ngoài đấy."
Đây là nguyên nhân người ta phải ký hợp đồng với công ty chứ không tìm tới gián điệp thương nghiệp đấy, độ rủi ro cao, khó kiểm soát. Chính vì thế công ty điều tra thương vụ càng giữ chứ tín của mình, sơ xảy là mất bát cơm ngay.
Đường Anh lại tốn công khuyên nhủ Quản Thiên Kiều, Quản Thiên Kiều không nguôi ngoai được, gây khó dễ gì thì khó dễ, đừng đụng chạm tới tiền của cô.
Sau khi đi được vài vòng trong phòng, Quản Thiên Kiều nghĩ ra trò xấu:" Chị Đường Anh, cô ta thực sự muốn đám Cừu Địch, Tam Nhi thì cho cô ta, để cô ta biết thế nào là chó chạy gà bay."
Đường Anh bật cười, cô cũng đã nếm trải phần nào sự khó bảo của mấy chàng trai đó rồi:" Giám đốc Tạ không đồng ý, hơn nữa anh ấy cũng rất nghi ngờ, Tiêu Lăng Nhạn cần mấy người bọn họ làm gì?"
" Có khả năng là tiếp tục điều tra, cũng có khả năng là thăm dò bí mật khác, có điều dù là gì đi chăng nữa, họ bỏ giá cao hơn chăng nữa cũng không có chuyện tốt đó đâu."