Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 212 - Chương 46: Bão Tố Đến Bất Ngờ. (2)

Chương 46: Bão tố đến bất ngờ. (2) Chương 46: Bão tố đến bất ngờ. (2)

Hai cô gái đang nói chuyện thì Tạ Kỳ Phong gọi điện tới, Đường Anh mở loa ngoài của Quản Thiên Kiều nghe, kể chi tiết hơn chuyện vừa trải qua.

Tạ Kỳ Phong chỉ ra:" Các cô thao tác quá gấp, đáng lẽ phải chậm lại một chút ... Các cô làm dễ dàng như thế, người ta rõ ràng thấy không đáng tiền, thế nào chẳng nảy sinh suy nghĩ khác. Lần sau không được mắc phải sai lầm sơ đẳng này."

" Vậy giám đốc Tạ, phải làm sao đây? Thực sự không cần tiền nữa à?" Quản Thiên Kiều nóng ruột hỏi:

Tạ Kỳ Phong trấn an:" Đương nhiên là phải lấy tiền rồi, vừa xong Tiêu Lăng Nhạn gọi điện cho tôi, giọng điệu rất khách khí, cô ta kiếm được lý do mới, nói chưa hết kỳ hạn hợp đồng, bảo các cô ở lại Lâm Hải. Tôi nghĩ, cô ta có ý đồ, hơn nữa ném chuột sợ vỡ bình."

" Vậy chúng tôi phải làm sao đây, buổi sáng tôi từ chối cô ta rồi." Đường Anh thấy mình nói thế là quá nhẹ nhàng, phải nói là hai người họ trở mặt rồi mới đúng, nữ nhân điên đó đột nhiên nhắm vào cô đầy ác ý vô lý:

" Không thể đưa người cho cô ta, cái loại công ty kiểu gia tộc này lúc nào cũng có cái trò ngáng chân phá đám nhau, đâm sau lưng nhau, người ngoài xen vào không có kết quả tốt. Tiêu Vân Thanh sức khỏe không tốt, chẳng còn lại mấy thời gian nữa, tôi nghĩ trong nhà họ tranh quyền đoạt lợi lâu rồi, cô ta cũng muốn mượn cái cớ này trừ bớt cổ đông." Tạ Kỳ Phong suy đoán, có điều hắn nói rất chắc chắn:

" Chúng ta cứ ở lại đây như vậy sao?" Đường Anh hỏi:

" Đúng thế, phải kiên nhẫn mới xử lý được chuyện rắc rối. Cô lo cái gì nào, là cô ta cần tới cô, còn cô ở vị trí chủ động, muốn đi hay ở cũng được, có gì mà phải ngại. Cô ta không thể không trả 100 vạn này, đây là chuyện có Tôn Xương Cảm làm trung gian mà, trừ khi cô ta muốn đánh mất mối quan hệ giá trị như thế ... Chuyện này theo tôi thấy ... À, mấy chàng trai kia có ở đấy không?" Tạ Kỳ Phong nói một câu đổi giọng ba lần, tựa hồ cố kỵ điều gì, đến khi Quản Thiên Kiều nói không có ba người kia thì hắn mới tiếp tục:" Đừng mang theo cảm xúc xấu làm việc, điều tôi muốn nói với cô là, theo tôi, đây là một cơ hội."

" Cơ hội sao?" Đương Anh không hiểu, bọn họ là người làm việc theo hợp đồng được thuê, không phải người kinh doanh hay đầu tư thì cơ hội đâu ra:

" Cô tự suy nghĩ đi, nếu không hiểu thì thử hỏi Cừu Địch xem cậu ta có biết không? Nếu mọi người đều không nhìn ra được thì rút đi." Tạ Kỳ Phong nói xong liền cúp điện thoại, không giải thích thêm một lời nào hết:

Đường Anh nhận cuộc điện thoại này chẳng thoải mái hơn được chút nào, ngược lại càng ấm ức, dù sao cô cũng tốt nghiệp chuyên ngành pháp luật, lăn lộn xã hội vài năm rồi, chẳng lẽ phải đi thỉnh giáo mấy thằng nhãi chỉ biết thủ đoạn trộm gà bắt chó à?

" Hay là cô hỏi đi." Đường Anh đùn đẩy sang Quản Thiên Kiều, cô không thích đám Cừu Địch, cảm thấy họ quá đầu đường xó chợ:

" Thôi khỏi đi, bằng vào cái gì chứ?" Quản Thiên Kiều không thích, chẳng phải việc của cô, theo cô à, giám đốc Tạ nói rồi, bên kia không quịt được, vậy thong thả chơi hết tháng rồi lấy tiền, phủi mông muốn về phòng:

" Ài, cô đừng thế mà, nếu người ta dây dưa không trả tiền thì chúng ta phí công sao?" Đường Anh đuổi theo Quản Thiên Kiều:

Quản Thiên Kiều đã mở cửa, quay đầu lại thè lưỡi ra, tay xỉa vào bầu ngực Đường Anh:" Chị à, sức quyến rũ của chị dư sức chinh phục anh ta mà, chị làm đi ... Buồn ngủ quá, tôi ngủ trưa đây, mấy hôm nay chẳng ngủ ngon, khách sạn cao cấp thế này tận hưởng chút."

Cạch, cửa đóng lại, làm Đường Anh đứng như phỗng tại chỗ, hồi lâu sau mới ngồi xuống ngẫm nghĩ, cô thực sự không nghĩ ra cơ hội ở đâu, cuối cùng cũng thỏa hiệp rồi, điều chỉnh lại dung mạo, nhưng cẩn thận cúi xuống, cái thêm một cúc áo rồi mới gọi điện cho Cừu Địch. Điện thoại vừa thông, biết bên kia đi du lịch rồi cô mặc nghẹn trong cổ họng, đúng là người biết làm việc thì không mệt, người không biết làm việc thì mệt chết việc vẫn không thành, cô phải nén lòng, kiên nhẫn đem chuyện xảy ra kể lần thứ ba cho Cừu Địch nghe ... ... ...

" Mày xem, ăn mặc kiểu thế mà được à?" Bao Tiểu Tam giọng khó chịu đưa tay chỉ:

Cảnh Bảo Lỗi nhìn theo hướng tay Bao Tiểu Tam, thấy cô gái mặc áo không khác gì yếm, lộ hết phần lưng, da dẻ vô cùng sáng bóng, mặc dù chỉ mới 18-19 tuổi, bóng lưng hết sức gợi cảm, eo nhỏ nhắn, hai cặp mông đong đưa qua lại, chiếc váy ngắn chỉ qua mông một chút, khoe hết cặp đùi mê người.

Ăn mặc thế này thế này mà đi chùa hiển nhiên không phù hợp, chuyện này báo chí, truyền hình hay trên mạng luôn chỉ trích gay gắt, nhưng người ta cứ mặc thế đấy, làm gì được? Điều Cảnh Bảo Lỗi ngạc nhiên là phản ứng của cái thằng đi chụp trộm quần lót người ta:" Cậu cũng chú ý tới chuyện này à?"

" Chứ sao, xem xem, cô ta mặc cái váy xếp ly, rất đẹp đúng không?" Bao Tiểu Tam cay cú như thua bạc:" Nhưng mày nhầm rồi, đó không phải váy đâu, giả đấy, cái đó thực ra là quần cộc, nhìn bề ngoài như váy mà thôi. Tao ghét nhất kiểu con gái ăn mặc như thế, váy phải ra váy chứ!"

" Có gì khác?" Cảnh Bảo Lỗi không hiểu:

" Khác lớn đấy, khi mặc váy chỉ cần gió thổi một cái là tốc lên ngay, còn mặc kiểu quần như váy này, dù gió thổi tới mấy cũng chỉ làm mép váy giả kia lay động ..."

Không thèm nghe luận điệu của thằng đó nữa, Cảnh Bảo Lỗi thấy mình còn ngây thơ lắm, sau này nói chuyện với Bao Tiểu Tam, không thể suy luận theo lẽ thường.

Hai người họ nói chuyện nãy giờ không thấy Cừu Địch nói gì, quay sang phát hiện y đang nghe điện thoại.

" Tôi hiểu rồi, chúng tôi bàn bạc." Cừu Địch nhíu mày, từ từ thu điện thoại lại, trầm tư không nói gì. Hai người Cảnh Bảo Lỗi, Bao Tiểu Tam thấy y im lìm thì lòng cũng lo thon thót, bọn họ có thể đoán ra, tám phần vừa rồi nói chuyện với Đường Anh.

" Sao rồi?" Cảnh Bảo Lỗi hỏi:

" Tiền vào tay chưa?" Bao Tiểu Tam hơi bất an:

" Xảy ra chuyện rồi à?" Cảnh Bảo Lỗi lại hỏi:

" Thằng mồm quạ im đi ... Rốt cuộc là chuyện gì?" Bao Tiểu Tam mặt tái đi từng chút một, hắn cũng nhận ra, chắc chắn là tiền chưa tới tay:

Cừu Địch mân mê di động trong tay, y cũng đang bực mình đây:" Đối phương từ chối trả tiền!"

" Con mẹ nó, dám nợ tiền anh em tao à, tao tới đốt mẹ cái công ty của con chó cái đó!" Bao Tiểu Tam lửa giận bừng bừng cháy, đứng bật dậy, phun ngay ra một đống câu chửi tục tĩu:

Cảnh Bảo Lỗi tóm cổ áo hắn kéo lại, lo lắng hỏi:" Lý do là gì?"

" Chẳng có lý do gì hết, chỉ nói chúng ta bắt mấy tên trộm vặt mà bắt họ trả 100 vạn là quá đáng. Nhưng mà kỳ, bọn họ cũng không định làm trái hiệp ước, lại đưa ra yêu cầu bất thường, là thế này ..."

Cừu Địch kể ra cho hai người bạn nghe, vừa nghe thấy đối phương không ngờ muốn ba người bọn họ, cả Bao Tiểu Tam cũng không chửi bới nữa, không ngờ em gái đó lại coi trọng anh đây như vậy, đúng là có mắt nhìn người, bảo sao còn trẻ thế đã làm tổng giám đốc.

Cảnh Bảo Lỗi kệ tên ngốc đó tự ảo tưởng, hỏi kỹ hơn, biết chuyện tổng bộ Đồng Minh vì phát hiện chuyện này mà tranh cãi dữ dội, biết đãi ngộ Quản Thiên Kiều và Đường Anh từ phòng thường lên tới phòng VIP.

Mấy chuyện hết sức có vấn đề liên hệ với nhau cũng không khiến tình hình rõ ràng hơn, ngược lại khiến người ta thêm mù mờ, Cảnh Bảo Lỗi đánh giá:" Xem ra tra tiết lộ bí mật là phụ, họ có ý đồ khác."

" Ê ê ê ... Tao nói này, có người tranh giành anh em chúng ta là chuyện tốt mà, thế chủ quản Đường có nói là bao nhiêu tiền không?" Bao Tiểu Tam lại bắt đầu hưng phấn:

" Thằng ngốc, cậu nên biết lượng sức mình, cái công ty đó lớn như thế, đám cổ đông đều giàu chảy mỡ, dù là dùng chúng ta đối phó với ai, chúng ta chơi nổi không? Nhận tiền làm ma thế mạng cho người ta à? Không dễ ăn thế đâu." Cảnh Bảo Lỗi mắng:

" Mày quan tâm tới chuyện người ta làm gì, có tiền là được." Bao Tiểu Tam cứng đầu cãi:

Cừu Địch kéo hắn ngồi xuống, mắng:" Khoản tiền đầu tiên bọn họ chưa trả, mày dám đảm bảo người ta dùng mày sẽ trả tiền à?"

Quả nhiên Cừu Địch lúc nào cũng biết cách giao lưu với Bao Tiểu Tam, nghe vậy hắn tỉnh ra ngay:" Mày nói phải, em gái đó chữ tín còn kém tao nữa, không tin được."
Bình Luận (0)
Comment