Chương 47: Bão tố đến bất ngờ. (3)
Chương 47: Bão tố đến bất ngờ. (3)
Ba người ngồi hàng ngang ở bậc thềm đá ngoài chùa, đúng vậy đấy, từ sáng đến giờ cả đám vẫn loanh quanh chỗ này chưa đi đâu hết, thậm chí còn chưa cả vào trong chùa. Chùa Linh Ẩn không chỉ là nơi dâng hương lễ chùa, còn là thắng cảnh du lịch, là "chốn yên mình ta tìm đến" để tu tập và tĩnh tâm.
Bầu không khí nơi này rất tốt, không bị xô bồ, thương mại hóa quá mức như nhiều chùa chiền hiện giờ, giữ được chất "ẩn" của nó.
Trong tiếng chuông của ngôi chùa cổ, ai nấy vắt óc suy nghĩ, phát huy toàn bộ trí tưởng tượng, tìm kiếm căn nguyên vấn đề. Cảnh Bảo Lỗi thì cầm que vạch ra chi tiết kết cấu của cái công ty gia tộc đó, hắn cho rằng chuyện này là do đấu đá nội bộ, giữa thế hệ Tiêu Vân Thanh và Tiêu Lăng Nhạn là một đống cô dì chú bác nội ngoại xa gần ...
Cừu Địch và Bao Tiểu Tam nghe Cảnh Bảo Lỗ tưởng tượng câu chuyện gia đấu lâm ly mà ù đầu, bọn họ sáng nay mới nhận ra Tiêu Lăng Nhạn là nữ thì biết quái nào được quan hệ phức tạp của cái nhà đó.
Bao Tiểu Tam tâm tư đơn giản cho rằng người ta chê đắt, thôi thì mình bớt chút đi, thương lượng giảm một ít, dù gì lần này không tốn bao nhiêu công sức.
Cừu Địch thì mang đầy thuyết âm mưu trong đầu, cho rằng không đơn giản là vấn đề đấu đá nội bộ, vì nếu thế thì chẳng tìm người ngoài giải quyết, chuyện xấu trong nhà không khoe ra ngoài rồi mà. Cho nên Cừu Địch phán đoán, Đồng Minh chắc chắn phải có chuyện tiết lộ bí mật nghiêm trọng tới mức làm chủ tịch già không quản việc nữa phải đau đầu tìm người giải quyết, mời bọn họ tới bắt chuột, họ đi đập con ruồi không nên đập.
Thế là chuyện vướng ở đây, Tiêu Lăng Nhạn muốn tìm con chuột, lại ngại không nói ra, chỉ có thể nói chung chung không rõ, muốn dùng bọn họ, lại không muốn để bọn họ tùy ý phát huy lộ chuyện không nên lộ.
" A, cậu nói có lý lắm, suy đoán này hẳn là gần chân tướng nhất rồi." Cảnh Bảo Lỗi cũng tán đồng, nhưng nếu nhìn theo góc độ này thì cũng phát sinh vấn đề mới, hắn hỏi ngược lại:" Nếu đã không muốn nói, lại không muốn chúng ta tự do điều tra, vậy thì chắc chắn không phải là chuyện gì hay ho đâu. Giám đốc Tạ cũng nhìn thấy điểm này rồi, cho nên anh ta mới kiến nghị, nếu chúng ta không phát hiện ra thì nên rút lui."
Cừu Địch nhặt một viên đá định ném, nhưng xung quanh nhiều người, lại phải đặt xuống, lòng bứt rứt:" Cậu dám rút thì bọn họ dám không trả tiền, không thừa nhận báo cáo của cậu, chưa tới thời hạn sẽ là một lý do không tệ, chuyện này chúng ta đi kiện cũng không ăn thua, nhiều thứ chúng ta không thể nói ra được."
Tạm thời cũng chỉ có thể đợi thôi, đắp chăn đi ngủ như Quản Thiên Kiều lại là người thông minh nhất.
Tóm lại là tiền ở đó chỉ nhìn chứ không đụng vào được, càng thảo luận càng khiến người ta bức bối, tiếng chuông chùa cũng chẳng giúp người ta tĩnh tâm, những cô gái xinh đẹp qua lại cũng chẳng hứng thú nhìn nữa, chẳng thà quay về.
Trên đường đi về Cừu Địch rốt cuộc cũng phải lấy di động ra xem tài liệu chi tiết về công ty Đồng Minh rồi, thi thoảng lại hỏi mối quan hệ giữa đám thân thích trong cổ đông Đồng Minh. Quay về nhà khách, Cừu Địch trông cứ như là trước kỳ thi đại học vậy, đóng cửa ôn bài không cho ai làm phiền.
" Chưa bao giờ thấy nó nghiêm túc như vậy, trước giờ nó làm gì cũng thoải mái lắm." Bao Tiểu Tam lấy làm lạ:
Cảnh Bảo Lỗi gật đầu, hắn cũng thấy như vậy, ngay cả lần đi gặp tên phạm nhân trốn trại như Kỳ Liên Bảo thì Cừu Địch đưa ra quyết định dễ dàng, chuyện gì cũng như trò chơi thôi, không hiểu sao lần này lại khác?
Chẳng lẽ cậu ta nhìn ra điều gì mà mình không thấy? Bất giác Cảnh Bảo Lỗi cũng bất an theo.
Tới tận giờ ăn cơm, Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam gõ cửa không ăn thua, phải vào phòng lôi Cừu Địch như đang thiền định đi. Ngồi xuống bàn ăn rồi mà hồn phách Cừu Địch vẫn chưa về, Bao Tiểu Tam ăn được một nửa thì khó chịu:" Thôi, đừng nghĩ nữa, nghĩ có ra tiền đâu, sao mày không nghĩ thoáng chút, đau đầu làm cái gì, trả tiền thì làm không tiền thì nghỉ khỏe, vậy thôi."
" Tam Nhi nói đúng đấy, chúng ta trước tiên cứ nghỉ ngơi đã, tôi thấy chuyện này thế nào cũng làm nguội vài ngày. Chúng ta nên theo sát định hướng của công ty, ít nhất thì công ty đem vấn đề an toàn đặt ở vị trí hàng đầu, giám đốc Tạ nói rồi còn gì, cùng lắm là rút thôi."
Rõ ràng lời khuyên của hai người bạn không hiệu quả chút nào.
" Cậu vừa nói đấy thôi, nếu chuyện này làm nguội vài ngày, thế thì cần gì vừa trở mặt xong lại ân cần giữ Đường Anh và Quản Thiên Kiều lại làm gì?" Cừu Địch đặt đũa xuống, linh cảm của y rất không lành, đối phương nhất quyết không có ý tốt:" Tôi cho rằng thể nào cũng có chuyện xảy ra ngoài dự liệu của chúng ta, ví như Tiêu Lăng Nhạn nghĩ ra chiêu bẩn nào đó, ép Cáp Mạn phải giáo người cho cô ta điều khiển."
" Không thể nào, cậu có xem nhiều phim quá rồi không vậy, làm gì lắm mưu mô như thế? Mà cô ta có thể lợi hại thế không? Chẳng phải cô ta chỉ là con rối trong công ty, bị đám thân thích chèn ép à?" Cảnh Bảo Lỗi dở khóc dở cười, chuyện này mà dám nghĩ tới, dù là thuyết âm mưu thì dùng vào chuyện gì đáng chứ, sự việc đâu nghiêm trọng đến vậy:
" Cô ta nâng cao quy cách giữ người là không cần thiết, theo chủ quản Đường kể, nữ nhân đó có phần kiêu ngạo độc đoán, cô ta không cần làm ra hành vi hạ mình như thế. Cô ta nợ tiền Cáp Mạn, sợ gì Cáp Mạn không tới cửa giao thiệp!" Cừu Địch hoài nghi nói:
" Thì cô ta cần tới chúng ta mà, phải lấy lòng chứ." Bao Tiểu Tam giải quyết khúc mắc của Cừu Địch một cách nhanh gọn:
" Đúng, cô ta cần tới chúng ta, điều này có thể khẳng định chắc chắn, nhưng cô ta đưa ra yêu cầu rồi, những hai lần, lại còn liên hệ với cả giám đốc Tạ rồi, chúng ta vẫn không đồng ý, đã dùng lễ rồi, vậy tiếp theo dùng binh thôi ..." Cừu Địch càng nói càng bất an:" Chuyện này không thiếu cách uy hiếp chúng ta, ví như điều tra chúng ta lấy tin tức từ đâu, lấy đồ từ đâu, chỉ cần lộ ra một chút là chúng ta phiền đấy."
Cảnh Bảo Lỗi và Bao Tiểu Tam cũng giật mình, uy hiếp trong nhà vệ sinh, nhử mồi ở công ty môi giới, rồi nghe trộm Dương Nhị Bính, bất kể chuyện nào cũng không công khai được, nếu bới ra thì bên điều tra còn gặp rắc rối hơn bên bị điều tra.
" Cậu đừng dọa tôi, đâu phải ai cũng xem mấy phim mưu mô nặng đầu như cậu, càng không có đầu óc u ám như cậu." Cảnh Bảo Lỗi tự trấn an bản thân:
" Vậy thì mau gọi Kiều với Đường Anh về thôi, nếu xảy ra chuyện, hai cô gái ở nơi đất khách quê người chống đỡ thế nào?" Bao Tiểu Tam phản ứng rất nhanh:
" Mày nói đúng, tình hình không rõ, cứ tránh xa là tốt nhất, đối phương muốn bày trò gì chúng ta cũng có thời gian ứng phó." Cừu Địch tự trách bản thân, mải nghĩ đâu đâu, đáng lẽ đưa ra biện pháp ứng phó sớm:
Còn chưa kịp bấm số thì di động đã reo, Quản Thiên Kiều gọi tới, Cừu Địch rùng mình, thôi xong, muộn mất rồi, vừa nhận máy thì nghe thấy giọng nói kinh hoàng của Quản Thiên Kiều:" Cừu Địch, Cừu Địch ... Làm sao bây giờ? Chị Đường Anh bị cảnh sát bắt đi rồi, các cậu mau mau tới đây."
" Hả? Cô nói chậm một chút, rốt cuộc là chuyện gì?"
Cừu Địch kinh hãi đứng bật dậy, vẫy tay gọi hai người bạn chạy ra khỏi nhà ăn, vừa đi vừa nghe điện thoại, Bao Tiểu Tam không hỏi gì cả đã ra đường vẫy taxi, ba người còn chưa rõ chuyện gì đã lên đường tới ngay trấn Lâm Hải.
Không đi không được!