Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 214 - Chương 48: Mấy Khi Gặp Kiêu Dũng. (1)

Chương 48: Mấy khi gặp kiêu dũng. (1) Chương 48: Mấy khi gặp kiêu dũng. (1)

Thời gian quay lại hai tiếng trước, đúng bảy giờ tối, trấn Lâm Hải đường phố mới lên đèn!

Quản Thiên Kiều và Đường Anh ăn tối trong nhà ăn khách sản Chiêu Thương, đây là khách sạn quốc tế, nằm giao giới trấn Lâm Hải và ba trấn kế bên, khung cảnh ưu nhã, vị trí ưu việt. Chiêu Thương là một khách sạn tổng hợp hiện đại hòa bốn sao phục vụ cả ăn ở, ẩm thực, hội nghị, thương vụ, du lịch, được thiết kế bởi kiết trúc sư nổi tiếng thế giới dựa theo tiêu chuẩn cao cấp. Tổng cộng gồm 172 phòng ở, gồm phòng tổng thống, phong xa hoa, phòng thương vụ, phòng tiêu chuẩn.

Khách sạn gồm ba tòa nhà, cao thấp đan xen, tòa cao nhất chỉ 17 tầng, nhìn xa có chút dáng dấp của cung điện Hy Lạp cổ đại.

Nhà ăn hai cô gái đang ngồi cũng là một trong số nhiều nhà ăn của khách sạn này, chuyên phục vụ món ăn Trung Quốc.

Quản Thiên Kiều ngủ một giấc no mắt, tinh thần rất tốt, chỉ là hai mắt hơi đờ đẫn, phản ứng chậm chạp chút vì ngủ quá nhiều chứ Đường Anh thì hai chữ lo âu viết rõ lên mặt, cô đang đắn đo giữa đi và ở. Đi thì có chút đáng tiếc, đối phương còn chưa thanh toán, có rủi ro nhất định, ở thì cũng dở, đối phương chắc chắn không giữ mình lại nuôi tốn cơm, nhất định có mục đích, điều này có thể thấy rõ họ nâng cao quy cách chiêu đãi.

Không khí bữa ăn có phần trầm lắng, bị điện thoại cắt ngang, Đường Anh nhận máy rồi đứng dậy, Quản Thiên Kiều hỏi đi đâu mới biết là trợ lý của giám đốc Chúc chuyên môn tới bái phỏng, có chuyện muốn bàn, hẳn là liên quan tới việc thực hiện hợp đồng. Đường Anh vội vàng lên lầu trước, Quản Thiên Kiều thì nghĩ khác, trợ lý cái gì chứ, cô thấy không chừng tên Chúc Sĩ Bình thích làm dáng kia vì nguyên nhân riêng mà tới đây mới đúng.

Ngồi trong nhà ăn sang trọng, món ăn không kém, Quản Thiên Kiều ăn chẳng có vị gì, lơ đễnh dùng đũa quấy bát mỳ đã trương, không khỏi nhớ tới căn phòng tồi tàn ở trấn Truân Binh, cơm thừa canh cặn mà Bao Tiểu Tam và Cừu Địch ngày ngày mang về cho mình, lúc nào cũng nhốn nháo vui vẻ ... Đó là kỷ niệm quý giá của cô.

Khoảng 10 phút sau, qua cửa sổ nhà ăn Quản Thiên Kiều lơ đễnh nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đi tới, không hề hú còi, lặng lẽ đỗ dưới lầu như bóng ma, sau đó mấy cảnh sát đi xuống xe tiến vào.

Lại thêm vài phút nữa, còi cảnh sát mới hú vang, mí mắt Quản Thiên Kiều giật liên hồi, có lẽ là bản năng nghề nghiệp cô đột nhiên có linh cảm không lành, lấy điện thoại ra gọi cho Đường Anh.

Không ai nhận máy cả, Quản Thiên Kiều gọi cả vào điện thoại phòng, cũng không có ai nhận máy.

Không xong rồi, Quản Thiên Kiều khẳng định chắc chắn là có chuyện rồi, cô chạy như bay tới cầu thang máy, không ngờ lại có bảo an canh giữ nói, tạm thời không đi được. Quản Thiên Kiều không tốn công đi truy hỏi có chuyện gì, cô chạy vào cầu thang thoát hiểm, mới đi được một nửa thì đổi ý, đám cảnh sát đó lên trước cô, giờ không kịp cũng không giải quyết được gì, cô chạy xuống lầu.

Lúc này xe cảnh sát bên ngoài đã lái tới tận cửa đại sảnh khách sạn, nhiều khách ra vào tò mò đứng lại, không lâu sau đó một đội nam nữ cảnh sát áp giải bốn nam năm nữ từ trong cầu thang máy đi ra.

Quản Thiên Kiều lần đầu tiên được chứng kiến hành động "truy quét mại dâm" vĩ đại của cảnh sát, trong số những cô gái ăn mặc hở hang bị áp giải, cô nhìn thấy cả Đường Anh bị cảnh sát còng tay giải đi, toàn thân cô như rơi xuống hầm băng.

Xung quanh có không ít khách đứng xem, vài người giơ máy ảnh lên quay phim, vài tên thanh niên vô lại huýt sáo trêu ghẹo vô cùng thô bỉ. Đường Anh là nữ nhân duy nhất ăn mặc đáng hoàng đầy đủ, tóc tai rối bù, cô vùng vẫy, tranh cãi gì đó với cảnh sát, không ngờ bị hai cảnh sát thô bạo đẩy lên xe, làm cô hét lên đau đớn.

Quản Thiên Kiều người run lên vì phẫn nộ, cũng có đôi phần sợ hãi, hai nắm đấm nhỏ siết chặt lại, nhưng cô rất lý trí không chạy tới chỉ đứng xa nhìn, cô nhìn thấy Đường Anh khóc lóc giải thích lại van xin, nhìn thấy đám khách chỉ trò bàn tán, nhìn thấy cảnh sát hung dữ đóng sầm cửa, sau đó hú còi phóng đi.

Chẳng mấy chốc người xung quanh tản đi, đám bảo an không đứng canh nữa, việc ai nấy làm, khách sạn vẫn sáng rực giữa đêm, xe ra vào vẫn tấp nập, tựa hồ chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khốn nạn, quá mức khốn nạn, chuyện này không chỉ là gài bẫy người ta, còn là sỉ nhục nhân phẩm, tự tôn của người ta. Quản Thiên Kiều uất ức tột cùng, lại bất lực, cô chỉ có một mình ở nơi xa lạ, không dám quay lại phòng sợ gặp sự cố, chạy ra đường lớn, gọi điện thoại cho Tạ Kỳ Phong trước tiên.

Vượt qua được quãng thời gian gian nan, đúng 9 giờ, hiện tại.

Ba người Cừu Địch ngồi taxi tới, theo định vị GPS được Quản Thiên Kiều gửi cho, tới đầu đường Bắc Môn, ở góc hẻo lánh bên cầu vượt, nhìn thấy Quản Thiên Kiều chỉ mặc áo ngủ mỏng, đứng run rẩy giữa thời tiết buổi tối chỉ hơn 10 độ C.

Hôm nay Quản Thiên Kiều ngủ nướng, lúc Đường Anh gọi đi ăn mới mò dậy, cô liền lười thay quần áo, dù sao trong khách sạn cao cấp, nhiệt độ luôn vừa vặn dễ chịu.

Vừa thấy ba chàng trai lo lắng chạy tới, Quản Thiên Kiều vốn kiên cường bỗng nhiên thấy yếu đuổi, tủi thân nhào vào lòng Cừu Địch khóc òa lên, nức nở:" Mọi người tới rồi!"

Tính cách Quản Thiên Kiều có phần hiếu thắng, mặc dù khóc cũng sẽ không làm ra vẻ yếu đuối, Cừu Địch có thể cảm thụ được trong tiếng khóc của cô, không phải sợ hãi thương tâm, mà là tức giận uất ức.

Thoáng chốc trước ngực Cừu Địch đã ướt đẫm, nước mắt Quản Thiên Kiều không có dấu hiệu sẽ ngừng, vai cô thoáng run khe khẽ, cho thấy cô đang cực kỳ kích động.

Không một lời an ủi, Cừu Địch cởi áo ngoài khoác lên cho Quản Thiên Kiều, đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cô, từ từ siết chặt thân thể nhỏ bé đó trong lòng, cho cô một chỗ dựa vững trãi.

Cảnh tượng này không khỏi khiến người ta sinh ra suy đoán, Bao Tiểu Tam nóng tính, y biết cô em gái này kiên cường lắm, nếu không gặp chuyện quá đáng, không khóc như vậy, hai mắt tóe lửa:" Kiều, đừng khóc, nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì?"

" Ức hiếp người ta quá lắm ... Vô liêm sỉ, khốn nạn ... Hu hu ..." Quản Thiên Kiều nói được mấy câu lại khóc nấc lên:

Cảnh Bảo Lỗi lòng như có lửa đốt, hắn tận mắt chứng kiến cô gái nhó nhắn này hạ gục hai tên lưu manh tái ngoại, tỉnh bơ như không, chắc chắn là xảy ra chuyện không tầm thường. Hắn lại nhớ tới chuyện Đường Anh bị bắt, hỏi:" Rốt cuộc chủ quản Đường bị làm sao?"
Bình Luận (0)
Comment