Chương 49: Mấy khi gặp kiêu dũng. (2)
Chương 49: Mấy khi gặp kiêu dũng. (2)
" Đúng rồi, cảnh sát bắt cũng phải có lý do chứ?" Cừu Địch lấy ngón tay lau nước mắt trên gò má Quản Thiên Kiều, vốn có linh cảm không lành rồi, xảy ra chuyện không quá bất ngờ, song lo lắng thì lo lắng:
" Tôi nói mọi người có tin không?" Quản Thiên Kiều ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ non nớt như nữ sinh ngập trong nước, nước mắt cứ chảy ngắn chảy dài, bị cô lau vào người Cừu Địch nhem nhuốc như mèo mướp, mũi thi thoảng nức nở, môi dưới có vết cắn mờ, da lạnh toát, không biết uất ức cỡ nào :" Truy quét mại dâm, chúng ... chúng bắt chị ấy cùng với đám nữ nhân bán dâm, giải đi trước mặt bao người, lũ khốn nạn."
" Hả?" Ba người đồng loạt kêu lên, chuyện quá ngoài dự đoán rồi:
" Sao có thể như thế được?" Cảnh Bảo Lỗi thiếu chút nữa cắn phải lưỡi:
Không ngờ Bao Tiểu Tam nghe vậy thì lại thở phào, hơn nữa chỉ cần không phải là Quản Thiên Kiều gặp chuyện, hắn không bận tâm lắm:" Tưởng chuyện gì lớn chứ, bán dâm thì nộp phạt thôi là ra mà."
" Cậu cút sang một bên, cậu cho rằng ai cũng vô liêm sỉ như cậu à?" Cảnh Bảo Lỗi nổi khùng, đá Bao Tiểu Tam mấy cái, tức giận vì sự vô tâm của tên này:" Chị ấy là nữ nhân, lại còn là quản lý cấp cao của một công ty, xảy ra chuyện như thế này, cậu bảo sau này chị ấy làm sao, còn ngẩng đầu nhìn ai được nữa? Nộp phạt không phải là thừa nhận hành vi của mình à? Đừng nói mấy câu ngu ngốc đó."
Bao Tiểu Tam biết sai, không đánh lại, đây không phải là vấn đề tiền hay không phải tiền, mà là vấn đề thể diện, thế thì phiền to rồi, chủ quản Đường dựa vào cái mặt kiếm cơm, lần này bị người ta hại thảm rồi.
Cừu Địch một tay vẫn xoa lưng Quản Thiên Kiều, hồ nghi hỏi:" Chuyện này rõ ràng là có người muốn sỉ nhục chị ấy, chị ấy chọc giận ai mà người ta dùng cách thức này báo thù chứ?"
" Không phải là con đĩ của Đồng Minh không muốn trả tiền nên chơi bản chứ?" Bao Tiểu Tam buột miệng nói ngay:
" Không loại bỏ khả năng là nhà máy sản xuất kính mắt, vì nơi lộ bí mật là ở đó, khả năng chúng giận cá chém thớt, muốn trả thù." Cảnh Bảo Lỗi nghĩ tới kẻ tình nghi khác:
" Làm sao chị ấy lại rơi vào bẫy của người ta vậy?" Cừu Địch không giấu được khó chịu hỏi, kế này tuy đê tiện nhưng làm người ta cãi không nổi, cảnh sát bắt cô đi, đó là công vụ, dù người ta bắt nhầm đấy thì sao nào:
Quản Thiên Kiều dựa vào người Cừu Địch, dần bình tĩnh lại, chỉ có tiếng nấc khẽ thi thoảng phát ra, khoảng cách mỗi lúc một dài, tới khi ngừng hẳn, cô đem chuyện trợ lý của Chúc Sĩ Bình đến tìm kể ra.
Cừu Địch thấy khó tin:" Chẳng lẽ là thằng mặt trắng đó à, nếu không người khác sao lấy danh nghĩa của hắn, mà người xa lạ làm sao biết được số của Đường Anh."
" Được rồi, là ai cũng nói sau, Cừu Địch, mày buông Kiều ra được không, mày ôm hơi lâu rồi đấy." Bao Tiểu Tam nhìn Quản Thiên Kiều như con chim nhỏ nép mình trong lòng Cừu Địch nãy giờ, bắt đầu chướng mắt rồi:
Ấy, Cừu Địch bấy giờ mới nhận ra vẫn ôm Quản Thiên Kiều, tay dừng lại một cái, dừng đúng chỗ cấn cấn lên, tự nhiên đầu óc y hơi chập mạch đưa tay miết thử, sực nhận ra là cúc sau của áo lót sau lưng cô. Quản Thiên Kiều mặc áo ngủ cotton mỏng, cảm thụ không chỉ ở tay mà còn ở cảm giác êm ái trước ngực, hơi lưu luyến vẫn thả lòng hai tay, mặt bình thản như không có gì.
Quản Thiên Kiều nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Cừu Địch, vờ không nhận ra động tác nhỏ kia, nhéo Bao Tiểu Tam một cái vì lắm mồm, sau đó khẳng định nói:" Chắc chắn không phải là Chúc Sĩ Bình đâu."
" Vì sao?" Cừu Địch làm ra vẻ sốt sắng hỏi:
Quản Thiên Kiều đưa di động ra, bệnh nghề nghiệp nên mấy lần cô quen tay chụp ảnh, trong ảnh hai người có thể nói là một đôi trai tài gái sắc, có ăn cơm, có đứng chuyện trò, đôi mắt tình tứ, làm ba chàng trai tròn mắt. Tiếp đó nghe thấy Quản Thiên Kiều giải thích:" Chúc Sĩ Bình và chị Đường đều có chút thiện cảm với nhau, hắn ta không tới mức hại chị Đường. Hơn nữa, hắn là người ngoài, được Đồng Minh thuê về thôi, chúng ta điều tra căn bản không đụng chạm tới hắn. Hơn nữa nếu là hắn, không thể đem danh nghĩa bản thân ra tự hại mình, nói là trợ lý của Tiêu Lăng Nhạn không phải hơn sao."
" Cũng đúng ..." Cừu Địch thấy đau đầu rồi, trong cái công ty gia tộc đó, có lẽ ai cũng có khả năng là thủ phạm, vì vừa có kết quả điều tra một cái, Đường Anh liền đứng ở đối diện với tất cả bọn họ, đáng hận trước kia y không chú ý hơn tới vụ án này nên chẳng xem tư liệu:
" Trước tiên tính xem tình hình này chúng ta phải làm sao đã." Cảnh Bảo Lỗi nói:
" Tôi đã thông báo cho giám đốc Tạ, anh ấy đang ra sân bay lên chuyến bay gần nhất." Quản Thiên Kiều báo cho một người biết:
" Vậy thì cũng phải đợi tới ngày mai." Cừu Địch nắm cằm, có chút không đành lòng nói:" Để Đường Anh và đám gái mại dâm kia nhốt chung cả một đêm, không hay chút nào ... Chúng ta phải nghĩ cách đưa chị ấy ra càng sớm càng tốt."
Bao Tiểu Tam khịt mũi:" Bọn mày cứ nghĩ quá, nộp tiền là thả người thôi."
" Nếu là người có tiền gài bẫy mày thì dùng tiền không giải quyết được vấn đề, nộp cũng vô ích, có khi chẳng gặp nổi chị ấy, lại biến mình thành mục tiêu." Cừu Địch nóng nảy đi qua đi lại trên vỉa hè, thi thoảng vỗ đầu, khó chịu vì đến lúc quan trọng thì đầu óc không đủ dùng, lát sau hất đầu:" Đi, chúng ta tự xử lý."
" Anh định làm thế nào?" Quản Thiên Kiều cấp thiết hỏi:" Phải có kế hoạch chứ."
" Bắn người phải bắn ngựa, bắt giặc phải bắt vua, chúng ta tìm Tiêu Lăng Nhạn nói chuyện."
" Tiêu Lăng Nhạn không nhận điện thoại của tôi, ngay cả giám đốc Tạ gọi điện cũng không được, chắc chắn cô ta đang đợi xem trò cười."
" Không nhận máy à?" Mặt Cừu Địch lập tức đanh lại, giờ thì khẳng định được rồi:" Điều đó chứng tỏ, cô ta ít nhất biết chuyện, hoặc chính cô ta giở trò."
" Nhưng mà chúng ta có tới cũng chẳng gặp được đâu, người ta chẳng phải người thường, cứ tới nhà gõ cửa mà vào được." Cảnh Bảo Lỗi không tin tưởng khả năng tìm Tiêu Lăng Nhạn nói chuyện lắm:" Huống hồ người ta còn cố tình tránh mặt nữa."