Chương 50: Mấy khi gặp kiêu dũng. (3)
Chương 50: Mấy khi gặp kiêu dũng. (3)
" Thế nào chẳng có cách, trước tiên cứ kiếm được cô ta đã, con đĩ đó chứ, cả một cái công ty lớn như thế là làm trò khốn nạn, sau này chúng ta chơi chết bọn chúng ... Thiên Kiều, lấy trang bị của cô ra ... Tìm xem nhà con đĩ đó ở đâu, chúng ta tới thẳng nhà."
Cừu Địch nổi nóng chửi bới, thực ra y ít khi nói tục, xem ra chuyện này chọc giận y thật rồi, Bao Tiểu Tam thuộc loại hay nóng đầu khỏi nói, Cảnh Bảo Lỗi sợ Cừu Địch làm bừa, chưa kịp can thì Quản Thiên Kiều kìm nén cả tối, cũng vào hùa ủng hộ y.
Thôi xong rồi, thế nào cũng xảy ra chuyện ... Cảnh Bảo Lỗi một tay vỗ không kêu, biết lúc này mình nói gì cũng vô ích, đành phải đi theo ba người bạn.
Bọn họ quay trở lại khách sạn Chiêu Thương, quan sát một hồi chia nhau hành động, để Quản Thiên Kiều ở ngoài rồi tiến vào, người gác thang máy, người kiểm tra nơi thoát hiểm, xác nhận an toàn một người mới dùng thẻ của Quản Thiên Kiều, vào phòng lấy vật dụng của cô ra.
Mọi chuyện thuận lợi, chỉ tốn mười lăm phút.
Cái khách sạn đó tất nhiên không ở được nữa, ai biết có tai mắt gì của đám người kia không? Chắc chắn là có, vì cảnh sát không tùy tiện đến nơi sang trọng thế này bắt người, phải có thông đồng.
Quản Thiên Kiều trước tiên khoác thêm cái áo ấm, trả lại áo cho Cừu Địch, kiểm tra trang thiết bị, không thiếu thứ gì thì thở phào, chỉ cần đồ chơi trong tay thì cô tự tin hơn nhiều. Cô thử gửi vào di động của Tiêu Lăng Nhạn vài bức ảnh, không có gì quan trọng, chú yếu gài trojan lẫn vào số ảnh đó.
Chờ đợi luôn làm người ta khó chịu nhất, cũng may không phải chờ lâu, có lẽ Tiêu Lăng Nhạn tò mò Quản Thiên Kiều gửi ảnh gì nên trúng bẫy, chỉ mất thêm năm phút cô đã kết nối được với điện thoại, xác định được vị trí của Tiêu Lăng Nhạn ... Ở nhà!
Cả đám bắt taxi nửa tiếng sau lẻn vào được khu biệt thự Ngọc Hà, không cần nói cũng biết nơi này cao cấp thế nào, có cái thế dựa núi nhìn sông, cách không xa là nhánh nhỏ của sông Tiền Đường nổi tiếng, xung quanh cây cối rậm rạp, trước cửa. Trong sân đỗ toàn xe đắt tiền, từ tường bao tới cửa nhìn qua đã thấy sáu bảy cái camera, hơn nữa ở nơi thế này, chắc chắn không thiếu mấy tên vệ sĩ vai u thịt bắp.
Sau một hồi chia nhau ra cẩn thận quan sát địa hình, bọn họ tụ họp lại, Quản Thiên Kiều dựa vào lời kể từng người, nhanh chóng phác thảo hình vẻ ba mặt biệt thự. Bàn bạc một hồi rồi quay lại trấn, gõ cửa hiệu đồ câu cá, chui vào siêu thị tìm tới khu văn hóa phẩm, mua cả một đống đồ, lần nữa tới biệt thự Ngọc Hà, chuẩn bị ra tay.
Nơi này nằm xa trung tâm trấn, gần như không có người qua lại.
" Lại đây, cậu đi tiên phong." Cừu Địch kéo tay Cảnh Bảo Lỗi:
Cảnh Bảo Lỗi sợ tới nhũn chân:" Hả, tôi làm tốt thí có hợp cách không?"
" Cậu không lót đường, làm sao tôi dẫm qua được, cho cậu này, bôi đen camera cho tôi." Cừu Địch lấy phẩm màu ra, đích thân bôi mặt Cảnh Bảo Lỗi đen xì, đưa cần câu cá cho hắn:
Công việc không khó, nhưng mà Cảnh Bảo Lỗi lo thon thót:" Bọn họ phát hiện ra thì sao?"
" Cậu ngốc quá, nghe tôi nói, chỉ cần chân tay nhanh nhẹn một chút, làm xong rồi chạy, sợ cái gì ... Mọi người nghe đây, chúng ta chia nhau hành động cũng chia nhau chạy, làm xong là nghĩ cách tới Hàng Châu ngay lập tức, ra sân bay đợi giám đốc Tạ." Cừu Địch an bài hành động xong liền đẩy thốt thí Cảnh Bảo Lỗi ra khỏi góc:
Cảnh Bảo Lỗi cúi gằm mặt, đi chậm chạp như rùa, khi đi qua nhà Tiêu Lăng Nhạn, thuận tay móc khóa sắt vào, sau đó nhanh chóng kéo cần câu, đầu cần câu gắn kẹo cao su, trên chấn dẻo có sơn, vươn người ra, chọc trúng camera ...
A, đơn giản quá, Cảnh Bảo Lỗi chọc liền ba cái camera mới nghe thấy tiếng người, cái đầu còn sợ chứ làm mấy lần liền thấy kích thích, trước khi chọc còn làm mặt quỷ. Té ra chơi xấu lại vui thế này, hắn tưởng tượng ra gương mặt kinh ngạc tức điên của vệ sĩ liển thấy toàn thân tràn trề cảm giác thành tựu.
Lúc này đã gần 23 giờ đêm, vệ sĩ trực ban đang ngủ gà ngủ gật, may mà còn có người tỉnh táo, đẩy người ngủ gật một cái, người ngủ gật thấy ngay gương mặt đen xì há cái miệng trước màn hình, á một tiếng nhảy dựng lên. Sau đó phát hiện ra tám cái camera thì bị bôi đen bảy cái rồi, như có lớp màng phủ lên vậy.
Ấn chuông cảnh báo một cái, cả bốn vệ sĩ trong biệt thự rầm rập chạy ra xem. Lúc này Cảnh Bảo Lỗi đã chơi tới hứng khởi, bóp miệng huýt sáo thật to, giơ ngón giữa lên, đám vệ sĩ nổi khùng đuổi ra cửa, đẩy một phát. Á, bị khóa bên ngoài rồi, có người trèo luôn qua hàng rào, có người chạy về lấy công cụ, đợi ra được tới bên ngoài thì thằng khốn kiếp đã chạy biệt tăm rồi.
Tìm kiếm mười mấy phút không phát hiện ra tung tích, đám vệ sĩ tức tối chửi um lên quay về. Nhìn vệ sĩ vừa đóng cửa vào, Cừu Địch hất đầu với tốt thí thứ hai:" Lên!"
Bao Tiểu Tam cúi người, lom khom di chuyển vẫn rất nhanh, cách cũ, khóa cửa lại, sau đó dùng công cụ, nhanh nhẹn tháo bánh xe của chiếc BMW đỗ ở cửa, cố tình làm động tĩnh thật lớn. Đám vệ sĩ lại xông ra, lần này bọn họ đã có phòng bị, mang theo công cụ, cắt khóa cửa, cái thằng trộm bánh xe đang lăn bánh chạy, bốn tên vệ sĩ quát tháo truy đuổi.
" Tôi đi vào đó khoảng mười lăm năm phút cô phải đi ngay, đừng đợi tôi, đừng liên lạc, tôi sẽ liên lạc với mọi người." Cừu Địch đứng dậy, phải tranh thủ cơ hội này:
Vừa đi thì bị giữ lấy, Cừu Địch quay đầu, trong bóng tối Quản Thiên Kiều khẽ nói:" Cẩn thận."
" Yên tâm, tôi biết chừng mực mà." Cừu Địch theo thói quen muốn vỗ vai Quản Thiên Kiều, không nhờ tối quá nhìn không rõ lại thành vuốt má cô:
Quản Thiên Kiểu có vẻ không phản cảm, bàn tay nhỏ nắm lấy tay y khẽ hôn một cái.
Đôi môi mềm chạm vào da thịt, Cừu Địch ngỡ ngàng, không ngờ hiểu lầm biến thành chuyện ôn nhu như thế, cảm giác kỳ kỳ, trước nay y luôn coi Tiểu Quản như đám Bao Tiểu Tam, Cảnh Bảo Lỗi, khẽ rụt tay lại, thúc giục:" Đừng ngốc, đi nhanh lên."