Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 217 - Chương 51: Mấy Khi Gặp Kiêu Dũng. (4)

Chương 51: Mấy khi gặp kiêu dũng. (4) Chương 51: Mấy khi gặp kiêu dũng. (4)

Chuyện khẩn cấp không có thời gian mà tình tứ nữa, Cừu Địch khom người lao đi như cơn gió, nấp mình trong bóng tối của nhà và cây cối. Quản Thiên Kiều chưa đi, nhìn theo mãi đến khi thấy Cừu Địch lách người qua cánh cửa không ai trông coi, nhanh chóng tiếp cận góc chết của biệt thự, men theo ống nước leo lên.

Đúng lúc này tầng hai biệt thự sáng lên, cửa sổ mở ra xuất hiện một cái đầu, nhìn từ xa không thấy rõ lắm, có điều Quản Thiên Kiều hoài nghi đó là Tiêu Lăng Nhạn. Tiêu Lăng Nhạn có vẻ không nhìn thấy, xoay người đi, chốc lát sau xuất hiện ở ban công. Bóng đen kia như linh miêu lặng lẽ leo qua cửa sổ.

Quản Thiên Kiều tính thời gian, tăng cường tần suất quấy nhiễu, thời gian còn lại chưa tới một phút, cô nhìn chằm chằm vào nữ nhân đi lại ở ban công, có vẻ hết sức sốt ruột, sau đó cô ta đi vào. Thời gian đã dùng hết, Quản Thiên Kiều nghe thấy tiếng vệ sĩ quay trở về, cô nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc, đôi mắt lo lắng nhìn về căn biệt thự nhưng vẫn hết sức quyết đoán xoay người đi ...

Chuyện xảy ra rất đột ngột, Tiêu Lăng Nhạn bị tiếng động đánh thức, vệ sĩ nói có người trộm đồ, đã đuổi theo. Dậy rồi Tiêu Lăng Nhạn không ngủ được nữa, tâm tình bất an hỗn loạn đi qua đi lại trên ban công, từ xa thấy vệ sĩ quay về mới yên tâm.

Tiêu Lăng Nhạn hoài nghi không phải là trộm đồ, nhưng chuyện xảy ra thì đúng là trộm đồ. Cũng không lạ, trấn Lâm Hải là nơi dân tứ xử tới làm việc, trị an vì thế hơi kém, đây là khu nhà ở cao cấp, thường xảy ra chuyện trộm cắp, chẳng trông cậy được vào cảnh sát, chỉ có thể tự thuê vệ sĩ mà thôi.

Thế nhưng khiến Tiêu Lăng Nhạn lấy làm lạ là, cô không sao gọi điện thoại được, rõ ràng là có tín hiệu, nhưng cả hai chiếc điện thoại đều không gọi được. Vệ sĩ đã về gần lắm rồi, chục bước nữa là về tới nhà, Tiêu Lăng Nhạn chỉnh lại áo choàng ngủ về phòng, chắc là mình quá lo thôi.

Vào phòng, đóng cửa ở ban công, Tiêu Lăng Nhạn cầm di động lên muốn gọi thử lần nữa thì bất ngờ có giọng nói trầm trầm vang lên:" Di động của cô không gọi được đi hả?"

Á, Tiêu Lăng Nhạn giật bắn mình đánh rơi luôn di động, xoay người nhìn thấy một nam tử ngồi trên ghế sô pha giữa phòng. Cô gái này không vừa, vơ cái bình hoa bên cạnh muốn ném, nhưng người kia ánh mắt hết sức dữ dội trừng lên, tay cô cứng lại trên không, không dám nhúc nhích.

" Anh là ai? Xéo mau ... Vệ sĩ của tôi sắp lên rồi." Tiêu Lăng Nhạn cố gắng áp chế sợ hãi, tuy đe dọa, lại không dám la hét, nam tử kia ngồi thẳng tắp như tùng, ấn tượng đầu tiên của cô là hung hãn, bản năng bảo cô, đừng chọc giận người này:

" Tôi không có hứng thú gì với cô, nếu không tôi có dư thời gian đẩy cô khỏi ban công rồi. Cô cho rằng trước khi bọn họ tới kịp thì tôi không khống chế được cô à? Tôi khống chế cô, bọn họ dám làm gì?" Cừu Địch ngồi vắt chân chữ ngũ, giọng đều đều không cần cố tình gằn giọng vẫn có sức uy hiếp:

Tiêu Lăng Nhạn cũng là cô gái va chạm với đời rồi, thấy người kia ngồi yên tại chỗ, không có ý manh động, cô cũng lấy lại bình tĩnh, thuận tay ném bình hoa đi, lăn trên sô pha:" Muốn tiền à? Cái bình hoa này có giá trị không nhỏ, mắc áo ở dưới lầu có ví, cũng không ít đâu, lấy rồi đi đi ... Tôi chẳng phải là mỹ nữ, chắc anh chẳng có hứng thú cưỡng bức nhỉ?"

Dựa vào giọng điệu này Cừu Địch càng tin đây là loại người dám chơi xấu Đường Anh:" Tôi nói rồi, tôi không có ý hại cô, cũng không tới đây vì tiền."

Không vì tiền, không vì sắc, loại này mới đáng sợ, Tiêu Lăng Nhạn cẩn thận không chọc giận đối phương:" Vậy anh tới đây làm gì?"

" Cô không đóng cửa thì tôi cứ vậy mà vào thôi, à ngại quá, không ngờ cô ngủ rồi, tôi nói vài câu sẽ đi thôi." Cừu Địch đứng dậy, giữ khoảng cách an toàn, rất lịch sự nói:" Tôi tới đây là để nhờ cô giúp đỡ."

" Giúp đỡ?" Tiêu Lăng Nhạn đầu óc hỗn loạn:" Có kiểu nhờ giúp đỡ nào như thế không?"

" Đúng rồi, cô biết cô Đường Anh không? Cô ấy bị bắt vào phân cục công an trấn, tôi vị chuyện này mà tới đấy." Cừu Địch thẳng thắn nói:

Mắt Tiêu Lăng Nhạn thoáng cái mở to nhìn Cừu Địch tựa hồ không tin lắm, lại tựa hồ đang phẫn nộ, nếu như là vì ả nữ nhân đó mà tới thì thân phận người này ra sao không nói cũng rõ rồi.

Cừu Địch cũng nhìn phản ứng của Tiêu Lăng Nhạn là quá hiểu:" Xem ra cô không kinh ngạc gì cả, vậy là tôi tới đúng chỗ rồi, nghe nói tổng giám đốc Tiêu thích làm chuyện công ích, hay đi từ thiện, nhất định giúp tôi chuyện nhỏ này nhỉ?"

Hỏng rồi, Tiêu Lăng Nhạn nhận ra mình đã phạm sai lầm, nhưng trách cô được sao, ai mà ngờ được đối phương trực tiếp tới tìm mình thế này. Cảm giác bị đùa bỡn, bị sỉ nhục trí tuệ làm nữ thổ hào tức tối, hơn nữa lại là người của con đĩ đó nữa, cô ta thoáng cái mất kiểm soát, đe dọa:" Chuyện đó liên quan gì tới tối, anh đêm hôm khuya khắt tìm tới nhà tôi vì chuyện này à? Tôi nói cho anh biết ... Xéo ngay đi, nếu không tôi báo cảnh sát, đừng nói tới anh, ngay cả công ty Cáp Mạn với tôi chẳng là gì hết, tôi cũng cho nó chết rất khó coi."

" Tôi tin cô có năng lực đó, cho nên mới tới tìm cô, xin tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi, có điều chính cô đã xác lập cơ sở đàm thoại kiều này, tôi đành mạo hiểm thôi. Cô cũng nhìn thấy rồi đấy, camera giám sát của cô chỉ là đồ trang trí, vệ sĩ của cô chỉ như rối gỗ thôi. Tôi không có ý định uy hiếp cô đâu, nhưng nếu người của chúng tôi ở đây xảy ra chuyện, cô nói xem món nợ sẽ tính lên đầu ai?"

Cừu Địch nói chuyện chất giọng bình thản bố già khi thiết lập cuộc họp thượng đỉnh với năm gia tộc đối đầu, tai y đã nghe thấy tiếng bước chân của vệ sĩ, nói:" Vệ sĩ của cô về rồi đấy, chỉ một người lên lầu, chắc là báo cáo với cô ... Bước chân người này không vững, những lại nặng, chứng tỏ hắn đã thừa cân rồi, nghiêm khắc mà nói không đủ tiêu chuẩn làm vệ sĩ nữa, vì phản ứng của hắn không đủ nhanh, chắc là công tác vệ sĩ ở đây quá nhàn nhã nên hắn lụt nghề rồi ... Cô thấy tôi nói đúng không? Bây giờ điện thoại của cô gọi được rồi đấy, cô có thể báo cảnh sát, hoặc gọi vệ sĩ vào đi."

Nói xong y tự nhiên như ở nhà mình, ngồi xuống, lấy thuốc lá mà mình không quen hút ra, ông trùm sao thiếu thuốc lá được, ngậm điếu thuốc hờ hững trên miệng, điệu nghệ châm thuốc, thong thả nhả khói, tay vẫn chơi đùa bật lửa ...

Nếu Tiêu Lăng Nhạn là dân mê phim ảnh, có lẽ đã nhận ra đây là nhân vật nào, cô không xem, nên cô chỉ cảm thấy sự nguy hiểm tới lạnh người toát ra từ nam tử ung dung hút thuốc đó.
Bình Luận (0)
Comment