Chương 52: Mấy khi gặp kiêu dũng. (5)
Chương 52: Mấy khi gặp kiêu dũng. (5)
Vệ sĩ gõ cửa, ở ngoài nói:" Giám đốc Tiêu, không sao đâu, có tên trộm bánh xe, bị chúng tôi đuổi đi rồi, bánh xe cũng đã lấy về."
Lũ ngu xuẩn, Tiêu Lăng Nhạn sao dám trông cậy vào những kẻ này bảo vệ mình được, người ta vào tận phòng ngủ uy hiếp cô, chúng lại đi lấy cái bánh xe gì chứ, lửa giận thoáng cái bùng lên, quát:" Cút!"
Người ngoài quên với tính cách của cô, không nghi ngờ gì, rối rít đáp:" Vâng, vâng tôi biết rồi."
Tiếng bước chân đi xuống nhanh hơn rất nhiều đi lên, Cừu Địch thầm thở phào lòng bớt khẩn trương hơn hẳn, y biết, bây giờ có thể nói chuyện đáng hoàng được rồi.
Giờ mới thực sự rảnh rang đánh giá Tiêu Lăng Nhạn đây, một bộ áo choàng ngủ trắng muốt khoác lên người cảm giác nhẹ tựa nước, đủ biết đây là chất liệu cực kỳ cao cấp. Tóc hơi rối chứng tỏ ngủ không ngon, làn da hơn đen, gương mặt không gọi là xinh đẹp nhưng có chút được nét, vóc dáng cao khung xương lớn hơn nữ nhân bình thường, tạo cảm giác khỏe khoắn.
Tuy nói còn kém rất xa so với tiêu chuẩn bạch phú mỹ, nhưng cũng có sức quyến rũ riêng, nhất là khí chất có thừa, chẳng nói gì, ngạo nghễ xoay lưng đi vào phòng ngủ, áo ngủ dán lên mông, mông rất lớn rất tròn, nhìn qua có chút cảm giác choáng ngợp.
Không lâu sau Tiêu Lăng Nhạn thay một bộ đồ thường nhật đi ra, còn lấy đồ uống thuận tay ném cho Cừu Địch, cô vẫn đứng dựa vào cửa, có chút phòng bị:" Tôi biết anh là ai!"
" Thế à? Hình như cô đã gặp tôi đâu." Cừu Địch nói chuyện rất bình thường không giống như khách không mời:
" Chẳng qua là người được Cáp Mạn thuê làm việc bẩn thỉu thôi." Tiêu Lăng Nhạn khinh bỉ:
" Đúng, bây giờ được các cô thuê."
" Sáng hôm nay tôi đã bàn bạc với chủ quản Đường của các anh, hẳn là anh biết rồi, cô ta từ chối lời đề nghị của tôi. Thẳng thắn mà nói tôi rất cần loại người như anh, có điều bây giờ xem ra tôi suy nghĩ đơn giản rồi, loại như anh, tôi không dám dùng."
Cừu Địch cười:" Tôi cũng không dám làm việc cho cô, chủ quản Đường vừa từ chối cô một cái liền bị cảnh sát bắt đi."
" Anh sai rồi, cho dù tôi cũng rất muốn làm thế, nhưng chắc gì đã do tôi làm? Các anh bới chuyện của nhà máy mắt kính ra, thế nào chẳng có người ghi hận trong lòng, là ai thì tôi cũng không rõ. Cái đám chú bác họ hàng đó của tôi, bọn họ còn chẳng để tôi vào mắt, nói gì tới các anh." Tiêu Lăng Nhạn khoanh tay trước ngực dựa vào cửa, nói mấy lời này có chút mệt mỏi chán nản:
" Cho nên tôi cũng không nhắm vào cô, thế nhưng chúng ta không cách nào đối thoại một cách bình thường được, cho nên tôi mới phải dùng phương thức không thích hợp này tiếp cận cô, lần nữa tôi xin lỗi ... Có điều tổng giám đốc Tiêu, chúng tôi nói thế nào thì cũng làm việc thay cô, cô không thể thấy chúng tôi xảy ra chuyện, bản thân thì cách sông xem lửa cháy chứ?" Cừu Địch nói xuôi theo lời Tiêu Lăng Nhạn:
" Anh nhìn tôi xem có giống người chỉ huy được cảnh sát không?"
" Không nhìn ra, nhưng tôi biết có người đang sỉ nhục Đường Anh, tôi sẽ không ngồi yên ... Đó chắc chắn là người của các cô, hơn nữa là trợ lý của cô an bài phòng cho Đường Anh." Giọng Cừu Định cứng rắn thấy rõ, còn kèm theo ám chỉ:
" Dừng, loại chuyện nhỏ này có lẽ tôi giúp được." Tiêu Lăng Nhạn đã xác định được Cừu Địch không có ác ý, cô không ngốc để quan hệ hai bên trở nên căng thẳng, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, đối phương thế nào chưa nói, cô chắc chắn tổn hại đầu tiên, ai đem ngọc đấu với thứ sành sứ:" Anh chắc chắn không chỉ có một mình phải không?"
" Đương nhiên, chuyện đó cũng dễ thấy thôi mà." Cừu Địch không phủ nhận:
Tiêu Lăng Nhạn thong thả đi tới gần Cừu Đich hơn một chút nữa, là nam nhân mặc sơ mi thoải mái màu xám lông chồn, quần kaki, gương mặt góc cạnh trông đàng hoàng, mặt mày mang chút ngang tàng của người gian hồ, là nam tử rất có sức hút:" Được, anh đã nhảy ra thì tôi nói chuyện với anh, anh biết tình hình ở Đồng Minh rồi đấy, bên anh vừa mới tra ra chút vấn đề, phía kia đã ngay lập tức đả kích báo thù. Tiếp theo không cần phải nói nữa, bọn họ sẽ tiếp tục hất nước bẩn lên người Đường Anh, sau đó nhân cái cớ này đồng loạt đòi tôi phải giải trừ hiệp ước, lại còn không trả các anh thêm một đồng nào."
Cừu Địch không khó đoán ra mục đích của nữ nhân này:" Cô nói, chúng tôi chỉ có thể tiếp nhận phương thức do cô đề xuất!"
" Đúng, các anh nên đổi chủ rồi, tôi sẽ nói chuyện với Tạ Kỷ Phong, hắn ta khả năng sẽ không đồng ý đâu, nghe nói trong tay hắn có vài quân át chủ bài, loại cực kỳ có sức uy hiếp ..." Tiêu Lăng Nhãn đánh giá Cừu Địch, thực ra không cần nói nhiều, chỉ riêng chuyện y dám một mình đột nhập vào đây đã khiến cô tin rồi:
" Tôi vừa mới ở trấn Truân Binh về, nếu cô có hứng thú nghe chuyện ở nơi đó, tôi sẽ kể với cô một số chuyện thú vị ở tái ngoại." Cừu Địch nói:
Có lẽ đây là quân bài có giá trị nhất, Tiêu Lăng Nhạn đưa ra lời mời với Cừu Địch:" Được, hôm nay đã quá khuya rồi, ngày mai chúng ta đổi chỗ nói chuyện được không? Tôi nghĩ anh sẽ có hứng thú."
" À, đúng là quá muộn rồi, tôi nên cáo từ thôi." Cừu Địch lịch sự đi ra cửa, trước khi đi dừng lại quay đầu nhìn Tiêu Lăng Nhạn, nhắc nhở:" Có điều chuyện của tôi còn chưa xử lý xong, bây giờ tôi tới phân cục công an, tôi hi vọng đón được Đường Anh, vậy thì ngày mai tôi mới có tâm tình thoải mái nói chuyện với cô được."
" Thì ra là muốn anh hùng cứu mỹ nhân, chẳng trách, cô Đường rất có sức hấp dẫn với nam nhân." Tiêu Lăng Nhạn hơi dài giọng, tỏ rõ khinh miệt, đương nhiên không phải nhắm vào Cừu Địch:" Được thôi, tôi sẽ toàn lực, chỉ là không biết cảnh sát có nể mặt tôi hay không?"
" Cám ơn, họ nhất định sẽ nể mặt."
" Này, anh cứ thế mà đi à?" Tiêu Lăng Nhạn cầm chìa khóa xe ném tới, Cừu Địch bắt lấy, nghe thấy cô nói:" Lái xe của tôi mà đi."
" Ồ, quên nói với cô, hai cái xe của cô, một bị tháo bánh xe, một thì bị đâm thủng lốp, tạm thời không dùng được đâu ... Sorry, tôi không thể đi cửa chính, tránh kinh động người khác." Cừu Địch đi về đặt chìa khóa vào tay Tiêu Lăng Nhạn, đi ra cửa ban công, thay cô kéo rèm, đóng cửa lại:
Tiêu Lăng Nhạn tay siết chặt, nhưng quyết định không làm gì cả, cô lắng nghe một lúc không thấy tiếng động gì, cẩn thận kéo rèm mở cửa đi ra ban công, nhìn khắp bốn phía chỉ thấy đèn đường mờ mờ, bóng cây la đà, chẳng thấy bóng người.
Đám vệ sĩ vô dụng chẳng biết gì.
Không lâu sau trong phòng Tiêu Lăng Nhạn truyền ra tiếng nói chuyện, có vẻ gọi điện thoại, giọng uể oải: " Cục trưởng Ngô, có phải hôm nay các anh truy quét mại dâm bắt nhầm người rồi không ... Quần chúng báo tin à? Cái đó tôi tin, nhưng quần chúng cũng có báo sai mà, có cô gái tên Đường Anh là nhân viên thương vụ do Đồng Minh chúng tôi mời tới ... Đúng, sẽ có người tới đón cô ấy."