Chương 53: Trời sinh tính kỳ lạ. (1)
Chương 53: Trời sinh tính kỳ lạ. (1)
Đêm khuya gió lạnh, tầng tầng mây mủ bao phủ trấn Lâm Hải, trên trời không thấy nổi ánh trăng sao, báo hiệu trận mưa phùn mùa đông đã tới rất gần.
Quản Thiên Kiều sau khi thu dọn đồ đạc của mình rời khu biệt thự thì tới quảng trường Bắc Môn, ở đây cô gặp được Cảnh Bảo Lỗi đã tới trước một bước, hai người lập tức bắt taxi về Hàng Châu. Giữa đường liền xảy ra vấn đề, họ không liên lạc được với Bao Tiểu Tam, kế hoạch là Cừu Địch không chủ động liên hệ thì người khác không chủ động liên hệ với y, đợi giám đốc Tạ tới rồi tính.
Giờ hay rồi, cứu người chưa biết có được hay không thì đã mất liên lạc với hai người làm Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi lo lắng suốt dọc đường đi. Về tới Hàng Châu thì đã gần 0 giờ, họ liền thuê khách sạn ở tạm đợi tin.
0 giờ 15 phút Tạ Kỳ Phong gọi điện cho Quản Thiên Kiều nói hắn sắp lên máy bay, chừng 2 giờ sẽ hạ cánh xuống Hàng Châu, hai người do dự, không biết nên đợi Bao Tiểu Tam hay đi đón giám đốc Tạ.
May quá, Bao Tiểu Tam không ngờ về rồi, còn chủ động liên hệ với bọn họ. Hai người vội vàng xuống lầu đón, đợi không lâu thấy Bao Tiểu Tam vừa đi vừa uống, còn gặm cái gì đó. Tới gần một cái cả hai đều tức, lo lắng cho hắn đúng là uổng công mà, tên đó một tay cầm chân giò quay, một tay cầm chai bia ăn tới miệng đầy mỡ.
Đường xá lúc này không còn ai đi lại nữa, không khí mang đậm hơi nước trước cơn mưa, Bao Tiểu Tam một mình nghênh ngang giữa đường, thấy hai người bạn đứng đợi, vênh váo khoe:" Chẳng qua là mấy thằng bảo vệ vớ vẩn thôi mà, trước kia anh đây ở thủ đô còn đánh cho cảnh sát răng rơi đầy đất ... Kiều, em không tin à? Bảo Đản tận mắt nhìn thấy ... Anh kể cho em nghe, mấy thằng vệ sĩ đuổi theo anh, anh chạy liền một hơi 2 km, ha ha , quay đầu lại chẳng thấy đứa nào, toàn là hạng đèn cạn dầu, nhìn đẹp mắt đấy, nhưng chẳng được tích sự gì."
Vậy là mọi chuyện đều thuận lợi, Bao Tiểu Tam đoán chừng chạy vội quá làm rơi di động, về tới Hàng Châu mới mượn điện thoại của tài xế taxi gọi bọn họ, hại hai người lo lắng phí công bao lâu.
Quản Thiên Kiều không để ý tới Bao Tiểu Tam ba hoa khoác lác, cô lấy di động gọi taxi muốn tới sân bay. Chẳng cần cô mời, hai người kia tự động đi theo, đêm hôm thế này làm sao bọn họ yên tâm để Quản Thiên Kiều đi một mình, huống hồ Đường Anh vừa xảy ra chuyện như thế.
Trong lòng vẫn còn chút hồi hộp, Cừu Địch vẫn chưa báo tin về, suốt 40 phút đi trên đường cao tốc ra sân bay, bọn họ không có tâm trạng nói chuyện. Bao Tiểu Tam mấy lần muốn gọi điện thoại đều bị Quản Thiên Kiều ngăn lại.
Tới sân bay quốc tế Tiêu Sơn, mọi người xuống xe, đây là sân bay có phần mái vòm và tường bao bằng kính, nên có thể tận dụng được tối đa ánh sáng tự nhiên. Phong cách thiết kế của sân bay mang đến cảm giác một như bước vào thế giới tương lai. Lúc này là ban đêm ánh sáng trong sân bay phát ra càng giống phim khoa học viễn tưởng.
Bao Tiểu Tam không nhịn được nữa, thúc giục:" Mau gọi cho Cừu Địch đi, xem xem có phải nó bị bắt đi rồi không? Hay dở gì cũng biết tình huống, mai còn đưa cơm với đưa áo ấm chứ, coi bộ trời sắp mưa rồi."
Sự quan tâm không phải lối này làm Cảnh Bảo Lỗi mắng cho:" Cái đồ mồm quạ, cậu không nói được gì dễ nghe hơn à?"
" Anh ấy không liên hệ thì đừng quấy nhiễu, đã giao hẹn rồi." Quản Thiên Kiều không giải thích thêm, cô biết Cừu Địch muốn lợi dụng sức ảnh hưởng của Tiêu Lăng Nhạn đưa Đường Anh ra, đây là chuyện không hề dễ dàng, ai biết lúc này ở đó đang xảy ra chuyện gì? Chẳng may một cú điện thoại không đúng lúc gọi tới, có thể gây ra rất nhiều chuyện không dự đoán trước được.
Tình hình thế này tốt nhất là đừng để xảy ra chuyện ngoài dự liệu nữa, Quản Thiên Kiều lựa chọn tin tưởng Cừu Địch, bất giác đưa tay đặt lên má, tựa hồ cảm nhận được bàn tay thô ráp đáng tin đó trấn an mình trước khi đi.
Đi vào sảnh chờ thì đã là một giờ hơn rồi, ba người chẳng ai buồn ngủ cả, cứ thế ngồi ngây ra mà đợi, đừng nói tới trò chuyện với người khác, tự nhìn bản thân thôi cũng thấy khó chịu. Ngay cả mùi thức ăn cám dỗ từ hiệu ăn nhanh KFC, Burger King đều không ảnh hưởng đến họ.
Chẳng biết đợi bao lâu nữa, càng đợi càng thấy ruột gan cồn cào, Bao Tiểu Tam lần nữa không chịu nổi:" Bảo Đản, mày hay bới móc mọi thứ, nói xem kế hoạch của Cừu Địch có thể gặp tình huống nào?"
" Tình huống tốt nhất là chuyện làm ăn này hỏng, người thì không sao, còn tình huống tệ nhất này là chúng ta mất cả người lẫn chuyện làm ăn." Cảnh Bảo Lỗi không có tâm trạng lải nhải nhiều như mọi khi, chuyện tới mức này, hắn không hi vọng gì nhiều:
" Con đĩ khốn kiếp, mai không thèm đi trộm xe nữa, lái luôn chiếc BMW của cô ta đi." Bao Tiểu Tam cay cú lắm, đã bao giờ hắn bị chơi thế này đâu, lần bị đánh nằm liệt giường không tính, lần đó bản lĩnh kém thì thua thôi, không uất ức:
Cảnh Bảo Lỗi nhớ tới chuyện tên này làm, tò mò hỏi:" Tam Nhi, cậu tháo bánh xe thuần thục thế, trước kia từng làm rồi à?"
" Đương nhiên, tao còn từng tháo bánh xe của xe tại hạng nặng 60 tấn nữa kìa, kiếm một cái thôi là kha khá tiền rồi. Còn bánh xe của mấy xe đắt tiền thế này thì lại không đáng tiền, chẳng ai thèm."
Quản Thiên Kiều nãy giờ chỉ cố áp lo lắng xuống, nghe Bao Tiểu Tam ba hoa không chịu nổi, lườm hắn:" Không khoác lác thì anh không chịu nổi à?"
" Anh không khoác lác, anh từng tháo bánh xe tải thật mà." Bao Tiểu Tam như bị oan ức lớn lắm, nhấn mạnh:" Em biết lần đó anh bán được bao nhiêu tiền không?"
" Được rồi, được rồi, chuyện này không nên khoe ra thì hơn." Cảnh Bảo Lỗi đổ mồ hôi ngăn cản, không biết Bao Tiểu Tam phải lĩnh bao nhiêu cái án rồi mới luyện ra được trình độ trộm gà bắt chó cao siêu này:
Quản Thiên Kiều cũng giáo huấn:" Anh không biết giữ kín miệng à, anh từng làm gì không phải là bản lĩnh, anh từng làm gì mà không ai biết mới là bản lĩnh."
Bao Tiểu Tam nghiêm mặt tiếp nhận lời dạy bảo:" Anh kín miệng lắm, anh không kể hết đâu, lấy bánh xe tải xong anh còn rút hết xăng đem bán, nhưng anh không kể cho ai hết."
Cảnh Bảo Lỗi phì một phát, cười tới gập người lại. Quản Thiên Kiều thì nhắm tịt mắt, bộ dạng đau khổ tột cùng nói:" Đúng là đến chúa jesus cũng không cứu được anh nữa rồi, Tam Nhi, anh thích làm gì thì cứ làm đi, anh sống được tới ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì rồi."