Chương 22: Chẳng hề miễn cưỡng. (2)
Chương 22: Chẳng hề miễn cưỡng. (2)
Bao Tiểu Tam bị Tạ Kỳ Phong nhìn, không hiểu làm sao lại đỏ mặt, cũng may là hắn mặt dày, vờ vịt cầm tờ giấy xem:" Chúng tôi không chạy đâu, mới có được một nghìn đồng, chẳng đủ để chạy."
Ba người khác dở khóc dở cười, nói như thế khác nào bảo, thêm tiền là tên này thế nào cũng chạy mất.
Tình huống giới thiệu tới đây, Tạ Kỳ Phong không giữ dáng vẻ một tổng giám đốc nữa, người hơi ngả về phía trước, hai tay đan vào nhau đặt lên bàn, ánh mắt đồng thời nhìn cả bốn người:" Không cần hoài nghi thành ý của tôi, các cậu trước khi lên đường, chúng tôi còn phải tiến hành huấn luyện cơ bản những việc cần chú ý."
" Chúng tôi đã thử nghiệm rất nhiều lần trên các nhóm người khác nhau rồi, nhưng không thành công, nếu không phải là căn bản không muốn rời thủ đô thì cũng không chịu nổi khổ cực bỏ dở giữa chừng. Thậm chí như tôi đã nói, có người còn mang cả tiền và thiết bị chúng tôi cung cấp chạy mất."
" Chúng tôi cũng đã va đầu vào tường rất nhiều lần, mới thay đổi điều kiện tuyển dụng tới những người đã có kinh nghiệm bươn chải xã hội. Chúng tôi vô cùng nghiêm túc, có thể nói chúng tôi cần các cậu hơn các cậu cần chúng tôi, không biết ý mọi người thế nào?"
Bao Tiểu Tam có lẽ áy náy vì mình là kẻ ý định ôm tiền bỏ chạy, giơ tay trước tiên:" Tôi đi!"
" Cám ơn đã ủng hộ." Tạ Kỳ Phong mỉm cười đưa phong bì tới:
Ái dà tiền tới tay luôn rồi, Bao Tiểu Tam hớn hở đút ngay vào túi quần, lại còn quay sang rủ rê Quản Thiên Kiều:" Hay là em cũng đi đi, không làm được coi như đi chơi một chuyến."
" Em ..." Quản Thiên Kiều ngập ngừng, có vẻ chưa yên tâm cho lắm:
Bao Tiểu Tam thì không đợi được nữa rồi, hào sảng phất tay:" Không sao, anh quyết định, tất cả mọi người đều đi, thảo nguyên tái ngoại là nơi vui lắm, chưa nói cái khác riêng không khí hơn đứt cái Bắc Kinh ngày ngày hít khói độc này rồi."
" Bảo Lỗi, mày đi đi, trời nóng thế này, mày đi đâu tìm việc nữa, mày xem đi, da mày mịn màng trắng trẻo thế này."
" Cừu Địch, mày không đi tao từ mặt mày ... Nào nào, anh đưa tiền đây cho tôi, họ xấu hổ đấy, tôi cầm hộ."
Ba người kia chưa kịp nói gì thì Bao Tiểu Tam đã rối rít cả lên, lấy ba cái phong bì, đút cho từng người một, ba người cũng không từ chối, xem ra đều đồng ý.
Thuận lợi hơn dự đoán, nhóm này khiến Tạ Kỳ Phong có linh cảm tốt, đẩy ghế đứng lên:" Vậy tạm quyết định như vậy đi, mai đem hợp đồng đã kỳ giao cho chủ quản Đường, cô ấy sẽ nói cho mọi người trang bị và những việc cần chú ý. Đợi mọi người thành công viên mãn trở về, sẽ có một công việc thể diện và mức lương không dưới 5000 đồng đợi mọi người."
Bốn người còn lại cũng bất giác đứng lên theo tiễn chân Tạ Kỳ Phong và Đường Anh, tiễn ra tận cửa, đứng nhìn bọn họ rời đi. Cảnh Bảo Lỗi chú ý bọn họ ngồi xe thương vụ Mercedes, có vẻ hâm mộ lắm, Cừu Địch ngoắc tay gọi mọi người quay trở lại phòng bao.
Tiền cầm trong tay, ai nấy đều có cảm giác giống giấc mơ, người chưa hết lâng lâng.
" Bây giờ chúng ta có hai con đường." Quay về chỗ ngồi, Cừu Địch cầm bát canh lên ngửa cổ uống cạn, ổn định lại tinh thần, giơ hai ngón tay lên:" Thứ nhất, lấy tiền rồi làm gì cứ làm nấy, chỉ 1000 đồng thôi, không đáng để bọn họ truy lùng chúng ta không?"
" Thế thì vô sỉ quá!" Cảnh Bảo Lỗi không đành lòng, hắn thấy đối phương rất có thành ý, công việc lại thú vị:
" Đúng thế, tôi cũng thấy người ta thực lòng muốn tuyển chúng ta." Quản Thiên Kiều cũng phản đối, cô không làm được chuyện đó:
" Xem bộ dạng kém cỏi của mày đi, chỉ vì 1000 đồng mà mày vứt bỏ thể diện à?" Bao Tiểu Tam mắng thẳng, rõ ràng là thấy trong chuyện này còn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, lấy 1000 là quá ít:
" Tao chỉ thống nhất nhận thức của mọi người thôi, con đường thứ hai thì đơn giản rồi, đó là nhận lời bọn họ, ký hợp đồng, đi một chuyến. Tao thì chẳng sao cả, từ nhỏ tao lớn lên ở nông thôn, việc vất vả nặng nhọc gì cũng đã làm qua rồi, tao chỉ sợ bọn mày không quen thủy thổ thôi. Tái ngoại xem trên TV thì đẹp đấy, nhưng điều kiện khắc nghiệt lắm, tuyệt đối không dễ sống đâu." Cừu Địch thấy Bao Tiểu Tam định mở miệng thì chặn họng:" Không nói thằng lưu manh mày, mày đi tới đâu cũng như nhau cả. Bảo Lỗi, cậu có chịu được không?"
" Không sao hết, tôi làm Bắc phiêu mấy năm rồi, tệ tới đâu cũng không thể bằng lúc đánh đàn ca hát kiếm tiền ở tàu điện ngầm được." Cảnh Bảo Lỗi gật đầu, phát huy tinh thần xác chết thả trôi sông của mình:
" Vậy thì vấn đề lớn nhất là ở cô rồi." Cừu Địch chỉ Quản Thiêu Kiều, em gái học sinh dáng người nhỏ nhắn, dù cô gái này đồng ý đi, người khác không yên tâm được:
Quản Thiên Kiều chỉ bản thân, giọng cao lên:" Tôi thì làm sao?"
" Thứ nhất, chúng tôi là ba chàng trai dẫn theo một cô gái rất bất tiện, thứ hai đi xa như thế người nhà cô có yên tâm không? Đúng rồi, còn có điều thứ ba, có bạn trai không? Bạn trai cô liệu có đồng ý để cô đi xa cùng ba nam giới không?" Cừu Địch chỉ ra vấn đề khách quan:
Đúng thế thật, đây chính là vấn đề rất thực tế, Quản Thiên Kiều như bị đụng chạm, cô rất trịnh trọng nhìn thẳng Cừu Địch trả lời:" Thứ nhất, tôi thấy rất bình thường, phim trường đại tây bắc nói không chừng nữ còn nhiều hơn nam, không vấn đề gì bất tiện hết. Thứ hai, tôi rời nhà vào năm mười sáu tuổi, trong nhà chẳng có gì không yên tâm. Đúng rồi, còn có điều thứ ba, tôi chưa kịp kiếm bạn trai ... Tôi thấy chuyện này chẳng có gì khó, hay là ba người các anh một nhóm, tôi một mình một nhóm, đường ai nấy đi."
Oa, đanh đá quá, cũng rất độc lập, Cảnh Bảo Lỗi thoáng cái nhớ ra, em gái này dám bắt chuyện với Bao Tiểu Tam đấy, lá gan phải to cỡ nào chứ? Bao Tiểu Tam thì trừng mắt với Cừu Địch, ra sức mời Quản Thiên Kiều đi cùng:" Em không cần để ý tới cái thằng đó, nó sống ở quê quen thói gia trưởng, coi thường nữ giới."
Quản Thiên Kiều lấy khăn lau tay, đặt thìa xuống, dùng ánh mắt gây hấn nhìn Cừu Địch.
" Được rồi, vậy thì kết bạn đi cùng còn chiếu cố nhau." Cừu Địch nhún vai, em gái này không thấy bất tiện thì y không ý kiến: " Tôi không có ý gì đâu."
Thế là bốn người cùng đập tay giao ước, có lẽ đây là kết quả mà mọi người cùng mong đợi, cơ hội có được không dễ dàng, cũng chỉ là đi làm việc xa thôi mà, tệ tới đâu được.
Nhưng điều này chưa chắc đơn vị tổ chức mong đợi, ít nhất thì Đường Anh thấy quá phiêu lưu, cô là người học pháp luật, muốn hết thảy phải đi theo trình tự. Giữa đường chở Tạ Kỳ Phong về mấy lần muốn nói lại thôi, Tạ Kỳ Phong phát hiện ra, chủ động hỏi:" Cô lo lắng cái gì?"
" Không phải tôi lo, tôi còn chưa hiểu rõ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?" Đường Anh luôn cảm thấy giám đốc Tạ làm thế là có thâm ý, nhưng cô không sao hiểu được ý nghĩa của việc làm này:
" Trong cái nghề này ai mà nói chắc được cơ chứ? Có điều cô sẽ mau chóng hiểu ra thôi, nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ nữa." Tạ Kỳ Phong nói lấp lửng:
Đường Anh đành chịu, giám đốc Tạ xưa nay là thế, làm chuyện gì cũng kín như bưng, thần thần bí bí, làm cô nhớ tới một câu nói trong nghề: Thứ mắt nhìn thấy, mãi mãi không phải là chân tướng.
Cho nên cô khẳng định đây không phải là cuộc tuyển dụng bình thường, cũng không phải là chuyến thực tập bình thường, không phải là một vụ làm ăn bình thường.