Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 21 - Chương 21: Chẳng Hề Miễn Cưỡng. (1)

Chương 21: Chẳng hề miễn cưỡng. (1) Chương 21: Chẳng hề miễn cưỡng. (1)

Có hứng thú làm gián điệp không ấy à? Câu hỏi này với bất kỳ người bình thường nào cũng không dễ trả lời ngay được, cả Bao Tiểu Tam cũng do dự nhìn những người còn lại, Quản Thiên Kiều và Cảnh Bảo Lỗi cũng nhìn người khác xem quyết định thế nào, chỉ có Cừu Địch là cau mày nhìn Tạ Kỳ Phong suy ngẫm.

Đáp án cho câu hỏi này Tạ Kỳ Phong cho rằng không hề khó đoán, đối với những người này, cùng lắm là có chút tâm lý sợ khó mà thôi. Đầu tiên nhìn Bao Tiểu Tam, cái thằng bé này có chút buồn cười, mắt cứ hau háu nhìn trộm ngực Đường Anh, sẽ gật đầu thôi. Nhìn sang Quản Thiên Kiều, cô bé này hình như hơi nhỏ, thiếu chủ kiến, sẽ nghe người còn lại. Cảnh Bảo Lỗi nhìn ngang ngó dọc, cũng không phải là người dứt khoát, dễ bị tác động.

Ánh mắt hắn chuyển tới Cừu Địch, người này vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt sắc xảo, luôn chăm chú lắng nghe lời hắn nói, theo kinh nghiệm của hắn, đây là người rất độc lập, như thế ý kiến của y gần như sẽ là ý kiến của tiểu tổ bốn người này.

" Tôi không định dùng cách khích tướng mọi người, cũng không định dụ dỗ mọi người, tôi nói trước, thời gian thực tập không nhẹ nhàng, thậm chí có khả năng vất vả hơn các công việc khác mọi người từng làm."

" Điều tra thương nghiệp là công việc phức tạp, sản phẩm chủ yếu của một công ty, kênh phân phối của nó, năng lực lợi nhuận, tất cả những thứ này không chỉ cần khảo sát thực địa, mà còn cần phải có năng lực nhìn mầm biết cây, phán đoán trước khả năng có thể xuất hiện."

" Tôi lấy ví dụ điều tra một nhà hàng, trước tiên là phải áp dụng phương thức cắm chốt ở nhà hàng đó, đếm lưu lượng khách ra vào. Tiếp đó tra lượng gà vịt cá thịt mà bọn họ nhập vào là bao nhiêu, tìm hiểu số nhân viên cố định của bọn họ, đãi ngộ lương thưởng thế nào. Sau đó dựa vào trang trí, bảo dưỡng, chi tiêu, tính ra được năng lực lợi nhuận của họ ..."

" Nếu như có một doanh nghiệp muốn mở nhà hàng trên cùng con đường nhà hàng chúng ta điều tra, họ tới tìm chúng ta tư vấn, nhưng thông tin chúng ta thu thập được có thể đổi thành phí tư vấn. Một nhân viên điều tra thương vụ giỏi, riêng một vụ như vậy có thể kiếm vài nghìn, thậm chí vài vạn ... Tất nhiên với mọi người, đó là chuyện sau này rồi."

Mặc dù Tạ Kỳ Phong nói là không dụ dỗ bọn họ, thực tế lời hắn nói ra đã là sự dụ dỗ lớn rồi, lớn tới mức bốn người đều nhấp nhổm ngồi không yên nữa. Tạ Kỳ Phong nhắm thẳng vào Cừu Địch tấn công:" Tôi thấy cậu rất có cá tính, hẳn là hợp với nghề này, đây là loại công việc tự do về thời gian, tự do về cách thức làm việc, không gian phát huy mỗi cá nhân là rất lớn. Công ty chúng tôi có mười tám nhân viên chính thức, có điều họ không phải điều tra viên, điều tra viên chưa bao giờ lộ diện ở công ty, chỉ khi nào cần, họ mới xuất hiện ở nơi nên xuất hiện."

Công việc này đúng là khơi lên hứng thú của Cừu Địch, thích thì thích rồi, nhưng mà y chưa gật đầu vội, nhìn gương mặt hiền hòa của Tạ Kỳ Phong, hỏi:" Vậy có phải là lần này cần chúng tôi xuất hiện ở nơi nào ngoài thủ đô không?"

Câu hỏi này làm Tạ Kỳ Phong phải bất ngờ, hắn nghĩ Cừu Địch sẽ quan tâm tới chế độ đãi ngộ thời gian thực tập, triển vọng công việc lâu dài gì cơ, lập tức cười chỉ Cừu Địch:" Thông minh lắm, nói chính xác là ở nơi rất xa, điều kiện rất gian khổ, tôi muốn tuyển dụng một đoàn đội nhỏ, kiếm một nơi để luyện binh thực chiến. Các cậu sẽ là tổ đầu tiên, sau này sẽ còn có tổ thứ hai, tổ thứ ba, mục đích thực tập cũng không khó, ai có thể điều tra rõ ràng mô thức thương nghiệp trong thời gian ngắn nhất, hoàn thành báo cáo, tôi sẽ ký hợp đồng sử dụng lao động với người đó."

" Thật hay giả thế, nghe cũng đâu thấy khó." Cảnh Bảo Lỗi có vẻ bị Tạ Kỳ Phong thuyết phục, với hắn mà nói đi công tác xa chẳng khó khăn gì:

" Thôi xong rồi, đúng là định lừa chúng ta ra ngoại tỉnh rồi. Kiều này, em đừng có đi, đi rồi là không quay về được nữa đâu." Bao Tiểu Tam dự kiến ngay được hậu quả nghiêm trọng nhắc nhở Quản Thiên Kiều:

Quản Thiên Kiều lè lưỡi làm mặt quỷ trêu Bao Tiểu Tam.

Tạ Kỳ Phong cười vui vẻ, hỏi Bao Tiểu Tam:" Vậy Tiểu Tam, tiêu chuẩn đánh giá thật giả của cậu là gì?"

" Tiền, không cần biết đãi ngộ gì hay triển vọng tương lai hay ho ra sao, phải thấy được tiền thật, nói không tôi không tin đâu." Bao Tiểu Tam vỗ bàn, quả nhiên có thể thay người ta nói ra những lời khó nói nhất, có hắn ở đây, không ai có thể vòng vo được:

Mọi người đồng loạt nhìn Tạ Kỳ Phong.

" Đúng lắm, cậu cũng rất thích hợp để làm nghề này đấy, nghề này chỉ tin vào lợi ích, không tin vào hợp đồng. Cái nhìn của tôi cũng giống cậu, thế nên tôi chuẩn bị cho mọi người rồi." Tạ Kỳ Phong gật đầu với Đường Anh:

Thế là trong bốn cặp mặt trông đợi và hồi hộp, Đường Anh lại mở túi mang bên người, lấy ra bốn cái phong bì, không dày lắm, bên trong toàn là tờ 100 đồng đỏ rực.

Tạ Kỳ Phong nói rất chân thành:" Cho dù có là thực tập, chúng tôi cũng không để mọi người phải ứng tiền trước, tiền lương mỗi ngày 100 đồng, mỗi tuần kết toán một lần. Ngoài ra đợi mọi người trở về, báo chi tiêu bao nhiêu, chúng tôi thanh toán bấy nhiêu."

" Mức lương này ở thủ đô khả năng hơi thấp, nhưng ở ngoại tình vẫn đủ dùng."

Người ta đưa tiền trước rồi, xem ra là không giả được, Bao Tiểu Tam mắt đảo tròn, hiển nhiên là động lòng rồi. Chứ còn sao nữa, cho tiền không lấy là thằng ngu, mình lấy tiền rồi chuồn mất, chẳng lẽ hắn còn đuổi theo mà lấy lại được à?

Cừu Địch lén đá Bao Tiểu Tam một cái:" Nhưng anh vẫn chưa nói địa điểm ở đâu."

" À, đúng là chưa nói." Tạ Kỳ Phong lại ra hiệu cho Đường Anh:

Đường Anh lấy ra một xấp tài liệu, lần này cô đưa thẳng cho Cừu Địch:" Một nơi rất thú vị, cậu nhất định sẽ hứng thú."

Cừu Địch cầm lấy xem, hơi bất ngờ, thực sự là không nghĩ tới, xem ra chuyện này không phải giả đâu, lại đưa cho Cảnh Bảo Lỗi. Cảnh Bảo Lỗi hứng thứ ra mặt, tặc lưỡi mấy cái né tay Bao Tiểu Tam, đưa cho Quản Thiên Kiều. Quản Thiên Kiều phản ứng rất mạnh:" Oa, là phim trường đại tây bắc, chúng ta tới phim trường à?"

Bao Tiểu Tam ghé đầu nhìn cùng miệng ồ liên hồi, khỏi nói là thích cỡ nào.

" Đúng, cách nơi này hơn 400 km, ở tận Nội Mông, rất xa. Các cậu phải tự đi, đừng lo bị chúng tôi bán mất, người nên lo lắng là tôi. Bởi vì rất lâu trước kia tôi đã từng thử làm chuyện này, kết quả có một số anh bạn rất bất lương, lấy tiền và thiết bị tôi cấp cho, sau đó không còn tin tức thì nữa." Tạ Kỳ Phong buông một tiếng thở dài bất lực, ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm vào Bao Tiểu Tam:

(*) Tuần ở đây là thượng tuần, trung tuần, hạ tuần, mỗi tuần 10 ngày, không phải tuần lễ 7 ngày của phương tây.
Bình Luận (0)
Comment