Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 224 - Chương 58: Lời Mời Từ Quý Nhân. (1)

Chương 58: Lời mời từ quý nhân. (1) Chương 58: Lời mời từ quý nhân. (1)

Mây dầy tầng tầng lớp lớp, hoàn toàn che khuất ánh nắng mặt trời, chân mây chưa đen hẳn, nhiều người già có kinh nghiệm vẫn thong thả nói, chưa mưa được đâu.

Nơi ở của Tiêu Lăng Nhạn mới sáng ra đã trở nên bận rộn rồi, chuyện có trộm ghé thăm chẳng biết làm sao bị tiết lộ ra ngoài, thế là nào chú nào cậu nào anh họ rồi em họ lần lượt tới thăm khiến căn biệt thự ba tầng thường ngày vắng tanh lạnh ngắt, thoáng cái trở nên náo nhiệt.

Nghe nói là tên trộm bất lương không ngờ lại tháo hẳn bánh xe, còn lăn đi một quãng đường rất xa, cuối cùng vệ sĩ vẫn đuổi theo lấy lại được. Đám thân thích tụ một chỗ, mỗi người một câu góp ý tăng cường hệ thông an ninh, thêm vệ sĩ, người bảo thay vệ sĩ khác, hiện giờ người ngoài tới trấn Lâm Hải làm công tới mấy vạn, không thiếu cái loại túng quá hóa liều, chuyện gì cũng dám làm.

Quan tâm có thật lòng hay không thì chẳng rõ chứ phiền toái là thật, Tiêu Lăng Nhạn lười đối phó với bọn họ, công ty gia tộc có cái không hay là thế, chuyện ở chỗ làm sao tránh được ảnh hưởng cuộc sống ở ngoài, tuy lúc nào cũng nói ở công ty là công việc, về nhà vẫn là người thân, song chỉ nói cho có.

Tiêu Lăng Nhạn gọi trợ lý tới tiếp khách cho mình, cô thừa biết bọn họ quan tâm gì tới nhà cô bị trộm, chắc chắn đang thấp thỏm chuyện hôm qua xử trí thế nào, miếng bánh tuy lớn thật, nhưng thân thích nhiều như thế, ai cũng muốn một miếng, ai cũng lo mất phần.

Đối với chuyện này bọn họ đã lén lút thảo luận với nhau, cùng thống nhất đưa ra nhận thực chung: Đám người ở thủ đô tới không tin được, chẳng phải hôm qua truy quét mại dâm bị bắt đấy à, nói không chừng chính là do bọn chúng giở trò, đang yên đang lành chẳng lẽ người nhà máy trộm đồ ra đạp đổ bát cơm của mình à? Trộm rồi họ đâu bán được cho ai.

Còn tên Dương Nhị Bính nào đó kia thì là chuyện vớ vẩn, thời gian qua hắn có ở trấn Lâm Hải đâu, Tiêu Hiểu Huy chú của Tiêu Lăng Nhạn đã phái người điều tra rồi, thằng đó trước kia là công nhân trong nhà máy, bảo hắn tay chân không sạch sẽ thì đúng, bảo hắn là gián điệp thì dứt khoát là không thể, có đầu thai lần nữa cũng không thể. Với lại bao nhiêu người làm chứng, rõ ràng kẻ đó không ở Lâm Hải.

Tóm lại là phủ quyết sạch sẽ lời của Tiêu Lăng Nhạn hôm đó.

Trợ lý Quách theo yêu cầu của Tiêu Lăng Nhạn khéo léo đuổi hết đám thân thích đi, đến khi không còn một ai nữa cô mới từ trên lầu đi xuống. Nhìn thấy trợ lý Quách đứng khép nép đợi mình ở dưới cầu thang, Chúc Sĩ Bình đứng đợi ở ngoài cửa, đám vệ sĩ thì ai ở vị trí nấy một lòng với nhiệm vụ.

Trước kia Tiêu Lăng Nhạn thích cái cảm giác đứng trên người khác, giữ khoảng cách với tất cả bọn họ, hôm nay cô lại cảm thụ được cái ý vị " càng ở cao càng chịu gió lạnh", ở vị trí của cô đồng nghĩa với cô độc, bị che giấu, chẳng mấy cơ hội nhìn chân tình hay giả ý.

Không đi ra ngoài, Tiêu Lăng Nhạn tới thẳng tới phòng bảo an thiết lập tại tầng một, tên vệ sĩ được dùng giá cao thuê về đứng nghiêm kiểu quân đội, nói:" Giám đốc Tiêu, chúng tôi đã trích xuất camera theo ý cô rồi ... Có điều ... Chuyện này, cô cứ xem đi."

Vệ sĩ đi tới bấm nút, trên đó hiện ra hình ảnh một người bôi đen mặt, cầm que chọc vào camera, thoáng cái camera đen xì hết. Chỉ có camera ở trên cao nhất không bị, nhưng do góc độ hạn chế, không ghi lại được hình ảnh nào đáng kể.

Tiêu Lăng Nhạn nhíu mày:" Sao bọn chúng làm được thế?"

" Đầu que bôi sơn, bịt luôn camera ... Bọn trộm cắp này nhiều trò lắm, ứng phó không xuể." Vệ sĩ có chút bực bội, chẳng có gì cao minh, nhưng chính thủ đoạn đường phố đó khiến người ta đau đầu:

Một tên che camera, một tên trộm bánh xe, để yểm hộ cho một tên nữa nghênh ngang vào nhà leo qua cửa sổ của cô, lại còn điện thoại không gọi được, vậy chúng có khoảng 4 tên. Tiêu Lăng Nhạn đi ra ngoài, ngẩng đầu lên nhìn cái ban công hôm qua mình đứng cao mấy mét, tường nhẵn mịn, chỉ có một cái ống nước là có thể lợi dụng, cô chỉ tay hỏi đám vệ sĩ:" Các anh có thể leo được lên tầng hai không?"

Đám vệ sĩ ngạc nhiên vì câu hỏi này, đoán chừng giám đốc Tiêu sợ bị trộm đột nhập, nên đi tới đánh giá, sau một hồi quan sát, lần lượt lắc đầu:" Không thể, tuy có ống nước để bám vào nhưng rất trơn, khó lấy làm điểm tựa để leo lên."

" Kiếm một công ty trang trí, thay ống nước, dùng loại dán sát tường, không được có chút khe hở nào." Tiêu Lăng Nhạn lạnh lùng ra lệnh ra lệnh xong rồi đi tiếp:

Đám vệ sĩ vâng dạ đi theo, tới bên chiếc xe, một vệ sĩ vội báo cáo:" Đã sửa xong rồi ạ, một bị tháo bánh, một bị đâm xì lốp, đều đã khắc phục, tổn thất không lớn."

Vậy nhưng sắc mặt tổng giám đốc Tiêu chẳng khá hơn, nhìn xe như nhìn kẻ thù mấy kiếp, vệ sĩ biết điều không nói nữa, cả đám nơm nớp đợi bà chủ nổi giận.

Tiêu Lăng Nhạn bất ngờ không trút giận lên họ mà đi thẳng tới xe, trợ lý Quách mở cửa, cô vừa ngồi vào thì có chuông điện thoại, màn hình hiển thị ba chữ "Tạ Kỳ Phong" liền ra hiệu có trợ lý đừng nổ máy vội, nhận điện thoại:" A lô!"

" Giám đốc Tiêu, chào cô, tôi là Tạ Kỳ Phong, hiện đã tới trấn Lâm Hải." Tạ Kỳ Phong khách khí nói:

" Tôi bận lắm, có chuyện gì nói trong điện thoại đi." Tiêu Lăng Nhạn chẳng nể nang gì, Cáp Mạn còn chưa bắng cái móng tay của Đồng Minh, chưa đáng để cô phải khách khí:

" Xin lỗi đã quấy nhiễu cô, liên quan tới vấn đề hợp đồng điều tra thương vụ giữa Cáp Mạn và Đồng Minh, liêu chúng ta có thể trao đổi với nhau để giải trừ hiểu lầm không?"

" Chẳng có hiểu lầm gì ở đây cả, tôi rất hài lòng với kết quả mang tính giai đoạn mà điều tra đã đạt được, sao thế, chẳng lẽ giám đốc Tạ muốn bỏ dở giữa chừng."

Bên kia im lặng mất mấy giây, sau đó thái độ Tạ Kỳ Phong càng thêm cẩn thận:" À không phải, nếu thế thì tốt ... Vậy ý của cô là tiếp tục điều tra sao?"

" Đương nhiên rồi, phía các anh đã cho tôi thấy gián điệp thương nghiệp có thể luồn lách vào bất kỳ chỗ nào, không mượn lực lượng của anh để diệt trừ ẩn họa thì làm sao tôi có thể kê cao gối ngủ kỹ ... Hay là giám đốc Tạ lo lắng chuyện thanh toán hợp đồng? Bằng vào thể diện chú Tôn cũng không chỉ là một trăm vạn thôi đâu." Tiêu Lăng Nhạn nói kiểu gần như châm chọc:
Bình Luận (0)
Comment