Chương 57: Trời sinh tính kỳ lạ. (5)
Chương 57: Trời sinh tính kỳ lạ. (5)
Đường Anh nhoẻn miệng cười, tựa hồ hồi ức:" Hồi học đại học chúng tôi cũng tranh nhau dữ lắm, đặc biệt là hôm nào có món ngon, đám nam sinh rất vô lương tâm, ra sức chen lấn, nữ sinh chúng tôi sức nào mà tranh được."
Cừu Địch gật gù: " Về bản chất thì con người giống nhau cả, không phân nam nữ."
" Thế à? Sao tôi không thấy giữa chúng ta có chỗ nào giống nhau nhỉ?" Đường Anh húp bát canh nóng, đôi mắt không rời Cừu Địch, trong đó ẩn chứa rất nhiều hiếu kỳ:
Tuy nói chuyện tốc độ ăn của Cừu Địch không giảm:" Giống nhau nhiều ấy chứ, muốn kiếm thêm nhiều tiền, muốn bớt chịu khổ cực, muốn có cuộc sống tốt hơn, muốn không phải lo nghĩ nhiều, muốn nhất là không làm gì cả chỉ lĩnh lương, chẳng may có phải làm gì thì chỉ suy nghĩ thôi đã xong việc ... Chị thấy có giống không?"
" Ừ!" Đường Anh gật đầu, mong muốn của người bình thường chỉ có thế, dục vọng luôn luôn lớn hơn nhu cầu, cô gắp cho Cừu Địch cái bánh bao cuối cùng, mở tiếp lồng bánh bao thứ hai. Lúc này tâm tình đã hoàn toàn ổn định lại, cô nhớ ra mình có một lời chưa nói, chân thành nhìn Cừu Địch:" Cám ơn cậu."
" Không có gì, chị nên cám ơn mọi người, nhờ trí tuệ tập thể mới cứu được chị ra, chứ một mình tôi thì không làm được đâu." Cừu Địch nói:
" Phải rồi, sao mọi người làm được thế? Nơi này chúng ta đều lạ nước lạ cái, ngay cả giám đốc Tạ cũng không xử lý nhanh như vậy được." Đường Anh nghĩ tới chuyện này lại không thể không đánh giá lại Cừu Địch, cô tới giờ vẫn không đoán được dùng cách gì có thể giải quyết chuyện này một cách nhanh gọn như thế:
Cừu Địch cười không nói, thúc giục Đường Anh ăn nhanh lên, mọi người sắp tới.
Đường Anh lườm y:" Rốt cuộc chuyện gì, không phải muốn chơi trò thần bí với tôi chứ, chiêu này áp dụng với mấy cô bé mới lớn thôi, dùng với tôi phản tác dụng đấy."
" Kìa chị nói gì thế, chẳng qua là tôi nói chị không tin thôi."
" Cậu chưa nói, sao biết tôi không tin."
" Được, vậy tôi nói nhé, nếu pháp trị chưa phổ cập thì phải dùng tới nhân trị để giải quyết vấn đề, đánh tiếng với một người có sức ảnh hưởng là xong rồi."
Đương nhiên đây là cách nhanh gọn nhất, Đường Anh sao có thể không biết, vấn đề là Cừu Địch làm gì có loại quan hệ đó.
Giám đốc Tạ muốn cứu cô ra cũng phải thông qua Tôn Xương Cam, nhờ tới Tiêu Thanh Vân, và Tiêu Thanh Vân lại định cư ở nước ngoài, lời nói chưa chắc có tác dụng.
" Chị không nghĩ ra đâu, tôi tìm Tiêu Lăng Nhạn đấy!" Cừu Địch tiết lộ:
" Tiêu Lăng Nhạn á, không thể nào?" Đường Anh buột miệng nói ngay, ấn tượng của cô về Tiêu Lăng Nhạn chẳng tốt, một nữ nhân tự cao tự đại, cố chấp độc đoán, chưa kể lần cuối cùng tiếp xúc, vô cớ ác ý nhắm vào cô, cô có thể nhận ra sự căm ghét tới từ đối phương, thậm chí cô hoài nghi, mình gặp nạn có phần của Tiêu Lăng Nhạn:
Cô ta sao có thể cứu mình chứ!
" Chị thấy chưa, tôi bảo chị không tin đâu mà." Cừu Địch nhún vai ăn tiếp:
" Bởi vì cậu nói chuyện vô lý, đừng nói giao thiệp với cô ta, cậu muốn bước qua cửa nhà cô ta cũng là chuyện không thể rồi. Tôi tới đây trước cậu một tuần, tính ra tới nay gần ba tuần rồi, vậy mà chỉ gặp cô ta được hai lần, một lần thậm chí còn là trong cái phòng trợ lý, thái độ thì trên người một bậc."
"Đừng nói chúng ta, giám đốc Tạ tới, cô ta không thích chẳng buồn gặp kìa. Đồng Minh mỗi năm xuất khẩu sáng tạo thuê thu gần tới 100 triệu USD rồi, bọn họ bình thường đối thoại với lãnh đạo cấp tỉnh." Đường Anh có cơ sở không tin chứ, công ty nào tới cấp bậc này đều có ảnh hưởng chính trị không nhỏ, người ta trực tiếp kiếm về USD đấy, công ty lớn hơn trong nước cũng chưa chắc so được đâu, đãi ngộ xã hội của họ đề cao tới mức người bình thường khó thấy nổi nữa là:
Nghe Đường Anh nói Cừu Địch mới biết nhận thức của y về Đồng Minh còn chưa đủ, nhưng đằng nào cũng thế, triệu phú hay tỷ phú với y đều quá xa vời:" Đúng là khó đi qua cửa, nên tôi không vào từ cửa."
Đường Anh dừng đũa, nếu cậu ta không nói dối thì chắc chắn không dùng cách thông thường, cô ngẫm nghĩ, nói thế cậu ta và Tiêu Lăng Nhạn đã đạt thành hiệp nghĩ gì đó? Không thề nào, cậu ta có gì để mặc cả chứ, hai bên chênh lệch quá lớn mà.
Nghi vấn chưa được giải quyết thì tiếng gõ cửa đã vang lên, Cừu Địch đi ra mở cửa phòng, đoàn người vội vã cuối cùng đã tới. Quản Thiên Kiều vừa thấy Đường Anh liền chạy tới nắm tay hỏi han, Bao Tiểu Tam và Cừu Địch dùng nắm đấm chào hỏi nhau, khoác vai Cảnh Bảo Lỗi, cười đùa vui vẻ.
Người đi vào cuối cùng là Tạ Kỳ Phong, dáng vẻ mệt mỏi đường xa, thấy mọi người đầy đủ an toàn thì thở phào, người không sao là tốt rồi, chuyện khác từ từ xử lý.
Yên tâm rồi thì đầu óc chú ý sang chuyện khác, Bao Tiểu Tam trước tiên nhìn bàn, kết luận hai người ăn cùng nhau, nhìn lên giường, chăn chưa gấp, đúng một cái, mỹ nữ còn mặc áo ngủ, kết luận là ... Bao Tiểu Tam ghé tai Cảnh Bảo Lỗi thì thầm.
Cảnh Bảo Lỗi phản ứng hơi mạnh "hả" một tiếng rồi nhìn chằm chằm Đường Anh. Tiếng kêu này làm Quản Thiên Kiều chú ý, cô đảo mắt quanh phòng, hết nhìn Đường Anh lại nhìn Cừu Địch, chấn kinh không nói lên lời.
Mấy động tác nhỏ đó lọt vào mắt Đường Anh, cô vội vàng nói:" Chuyện không như mọi người tưởng tượng đâu."
" Chúng tôi có tưởng tượng gì đâu? Tam Nhi, cậu có tưởng tượng gì không?" Cảnh Bảo Lỗi cố tình hỏi Bao Tiểu Tam:
Bao Tiểu Tam bĩu môi, nghĩ gì nói đó:" Ăn ngủ cùng với nhau rồi còn cần tao phải nghĩ à? Tao đã nói rồi mà, lo uổng công, vội vội vàng vàng tới làm gì, phá hỏng chuyện tốt của người ta."
Đường Anh đỏ mặt dậm chân, không biết phải nói thế nào, Tạ Kỳ Phong thì không hiểu tình hình, cau mày nhìn tổ hợp kỳ quái, không rõ hắn nghĩ gì.
Bầu không khí trong phòng thoáng cái rất kỳ diệu, chỉ Cừu Địch là hết sức bình thường, mắng Bao Tiểu Tam:" Đừng nói vớ vẩn nữa ... Mọi người ngồi cả đi, chúng ta phải nhanh chóng có quyết định, chuyện này trở nên nghiêm trọng rồi đấy, nói không chừng đối phương tiếp tục chơi xấu chúng ta ... Không thể không nhắc cân nhắc tới chuyện rút lui, đành phí công đi một chuyến thôi."
Thế là chuyện khó nói qua vài câu nói của Cừu Địch được hóa giải hết, ba người Quản Thiên Kiều ngồi xuống ghế sô pha, coi vừa rồi như đùa, Đường Anh nhẹ người nhanh nhẹn dọn dẹp đồ ăn dở trên bàn.
Chỉ có Tạ Kỳ Phong đứng đó tựa hồ thành người ngoài vậy, chuyện này hắn không để ý, không bất ngờ, ngược lại còn có chút kỳ vọng nhìn Cừu Địch, tiếp theo tiến triển thế nào đây?