Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 222 - Chương 56: Trời Sinh Tính Kỳ Lạ. (4)

Chương 56: Trời sinh tính kỳ lạ. (4) Chương 56: Trời sinh tính kỳ lạ. (4)

" Được, cũng không ngủ bao lâu, chị cứ ngủ trên giường đi." Cừu Địch nói xong ngồi trở lại ghế sô pha, tắt TV đi rồi nằm xuống nhắm mắt, không lằng nhằng nhiều lời:

Mắt không thấy lòng thanh tịnh, Cừu Địch đoán Đường Anh còn sợ hãi, nhưng phải nói thật, ở chung phòng qua đêm một cô gái hấp dẫn như thế lại chẳng thể làm gì không phải trải nghiệm vui vẻ.

Cừu Địch không tắt đèn, chiếu cố tới cô gái vừa mới bước ra từ sợ hãi, trong phòng để đèn vàng dìu dịu, không hề chói mắt.

Đường Anh đứng đó, nhìn nam nhân đã khép mắt lại nằm cách mình mấy bước chân, chẳng biết người ta có nghĩ gì không, trong lòng cô đã nổi lên ý nghĩ không nên có rồi. Cô về giường, dựa vào chăn, giống như ngủ, nhưng mắt vẫn lén nhìn Cừu Địch nằm đó không nhúc nhích, ấn tượng của cô về Cừu Địch không nhiều, đa phần quy kết y vào loại người thiếu giáo dưỡng, gian xảo, làm việc bừa bãi, không hơn loại lưu manh đường phố như Bao Tiểu Tam là bao.

Có lẽ là do tâm cảnh, mỗi lúc mỗi khác, Đường Anh lúc này lại cảm thấy, bên cạnh mình chừ chàng trai kia, còn lại đều là nhân tố không an toàn.

Đường Anh nằm một lúc, cô đã nghe thấy tiếng ngáy đều đặn phát ra từ Cừu Địch, cô ngồi dậy, tấm bình phong thấp thực sự không có tác dụng gì, cô nhìn Cừu Địch, tư thế ngủ thẳng tắp, da hơi đen, gương mặt góc cạnh rất nam tính, đôi mày đậm đen, sống mũi thẳng, đường nét khóe môi rõ ràng...

Có lẽ do tính chất công việc Đường Anh gặp rất nhiều nam nhân thành đạt, trí thức, ăn mặc chỉnh chu, đi giày da, tóc vuột kiêu, lịch sự nho nhã ... Hôm nay tiếp xúc khoảng cách gần với chàng trai đôi phần hoang dại khó nắm bắt, cảm giác rất mạnh.

Đường Anh nằm xuống, mọi cảm xúc từ từ lắng dịu, toàn thần thả lỏng, mí mắt nặng dần, tự nhiên chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, căn phòng nhỏ tĩnh mịch, chỉ có một nam một nữ, có lẽ xảy ra chuyện gì đó cũng là điều hợp lý thôi, vậy mà không có chuyện gì xảy ra hết, mỗi người nằm một nơi, đều ngủ rất say, rất yên bình.

Kỳ lạ, nhưng tựa hồ rất hợp lý.

Không biết qua bao lâu, Đường Anh bị tiếng còi cánh sát chói tai làm sợ hãi tỉnh lại, vừa ngồi bật dậy cô mới nhận ra là mình nằm mơ, tay đỡ ngực thở dốc, phát hiện là di động reo nãy giờ. Cô không nghe máy ngay mà phản ứng đầu tiên là nhìn về phía sô pha, không thấy Cừu Địch đâu nữa. Cô cầm di động lên, thấy hiện thị tên Quản Thiên Kiều, vừa nhận máy liền nghe bên kia nói bọn họ đã sắp tới trấn Lâm Hải, máy bay bị chậm, cho nên phải đợi thêm hơn một tiếng.

Nghe điện thoại xong Đường Anh mới rời giường kéo cửa sổ ra, ngoài kia trời đã hửng sáng, nhưng mây đen rất dày, không thấy được ánh mặt trời, cô đã ngủ mấy tiếng rồi, khi quay lại giường, phát hiện có một cái chăn ... Không đúng, lúc đó cô mơ hồ rồi ngủ mất, không hề đắp chăn, trong phòng chỉ có một người khác, là Cừu Địch đắp chăn cho mình?

Tím Đường Anh đột nhiên đập thình thịch, cậu ta nhân lúc mình ngủ say rồi tới ... Đắp chăn cho mình à? Nhìn lại áo ngủ, cảm nhận thân thể không hề có gì khác thường ... Một cô gái xinh đẹp nằm đó, cậu ta chỉ đắp chăn lên rồi đi ... Cậu ta bị ngốc à?

Ý nghĩ kỳ lạ vừa dâng lên trong lòng, tức thì làm mặt Đường Anh nóng phát sốt, bẽ mặt vô cùng, trời ơi mình nghĩ cái gì vậy? Làm sao lại nảy ra cái ý nghĩ không nên có vậy chứ?

Cảm giác này Đường Anh tất nhiên từng trải qua, thời còn đi học, lâu, lâu lắm rồi, khi mới biết chuyện nam nữ, thầm thích nam sinh trong lớp, nhìn thấy người ta là khẩn trương, nghĩ tới là tưởng tượng đủ thứ chuyện giống phim ngôn tình, rồi lại trách người ta đầu đất chẳng nhìn ra tình cảm của mình ... Đến khi ở cạnh nhau cô lại tỏ ra căn bản chẳng bận tâm tới người ta.

Mình bị làm sao thế? Sao lại có liên tưởng như thế?

Đường Anh ngồi xuống trước gương trang điểm nhìn bản thân, cô qua cái tuổi ảnh hưởng bởi cảm xúc vu vơ rồi, thước đo tình cảm của cô chính là lương tháng, bằng cấp, cùng với có hộ khẩu ở Bắc Kinh hay không? Sao có thể vì chút cảm động mà sinh ra nhiều ý nghĩ vớ vẩn như vậy về chàng trai thậm chí chẳng biết mấy.

À, nói không biết mấy thì không đúng, lần tuyển dụng đó bị Cừu Địch chất vấn thẳng mặt khiến cô có ấn tượng khá mạnh, dù chẳng tốt đẹp gì. Tiếp đó là chuyến phiêu lưu kỳ lạ của họ ở trấn Truân Binh khiến cô tới giờ vẫn tò mò mãi ... Rồi cả cuộc sống trong núi rừng mà Quản Thiên Kiều miêu tả.

Đúng thế, Quản Thiên Kiều miêu tả cuộc sống ở đó tựa như chốn thế ngoại đào viên, uống nước suối trong vắt, đi săn lợn rừng, lên núi hái nấm, đều khiến Đường Anh khi đó có kích động muốn bay thẳng tới đó.

Qua lời kể của Quản Thiên Kiều, chàng trai đó tựa hồ là người thông minh, đôi phần liều lĩnh, giỏi đánh nhau, còn độc lập, quyết đoán ... Lại còn chút trầm tính, sâu sắc mà thần bí, hình như không giống tên lưu manh lắm.

Những chuyện từ lúc hai người quen biết cứ thế hiện ra, nét mặt cô cũng thay đổi muôn màu muôn vẻ, lúc thì bực bội, lúc thì vui vẻ, lúc thì suy tư và sinh ra tò mò muốn biết nhiều hơn về chàng trai đó.

Trên đời này rất nhiều thứ xuất phát từ sự tò mò.

Có tiếng gõ cửa, Đường Anh đi ra mở cửa, miệng bất giác nở nụ cười.

Cừu Địch đã trở về, giơ bữa sáng trong tay lên rồi đi vào phòng, nhanh nhẹn bày lên bàn, lồng bánh bao hấp, hai phần canh tôm nõn, còn có một đĩa xíu mại, hơi nóc bốc lên mang theo mùi thơm phưng phức.

Ngay tức thì cơn đói của Đường Anh bị khơi lên, hôm qua cô đang ăn dở bữa với Quản Thiên Kiều mà, cô ngồi xuống ghế sô pha gắp một miếng, gật đầu liên hồi, một tay vén tóc qua bên thuận miệng nói:" Họ đón được giám đốc Tạ rồi, sắp tới đấy."

Động tác cúi người của Đường Anh làm phần thịt mềm mại ở ngực cô bị dồn lại rất bắt mắt, từ đường viền cổ áo ngủ có thể nhìn thấy rãnh sâu vô cùng, Cừu Địch chỉ tình cờ liếc mắt qua không cố tình nhìn, ngồi xuống ăn:" À, tôi biết rồi, bọn họ cũng ăn sáng xong mới tới"

Tốc độ ăn của Cừu Địch rất nhanh, thoáng cái bốn chiếc bánh bao trong lồng bánh bao đầu tiên bị y ăn mất ba rồi, phát hiện Đường Anh nhìn mình mới ngượng ngùng giải thích:" Tôi ăn nhanh lắm, quen rồi, khi học đại học thì xếp hàng cướp cơm, lúc đi làm thì phải tranh thủ thời gian, lâu dần thành quen, tôi cũng biết ăn thế không lợi cho tiêu hóa, nhưng nếu cố tình nhai kỹ nuốt chậm thì lại thấy không thoải mái, ăn cũng vô vị."
Bình Luận (0)
Comment