Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 221 - Chương 55: Trời Sinh Tính Kỳ Lạ. (3)

Chương 55: Trời sinh tính kỳ lạ. (3) Chương 55: Trời sinh tính kỳ lạ. (3)

Rào! Rào! ...

Tiếng nước chảy dừng lại, Đường Anh hai tay gom tóc lại, nước bắn lên gương, cô tắm rất lâu, nước rất nóng, tựa như muốn dùng nước nóng gột rửa đi hết thứ bẩn thỉu trên người, hơi nước bốc lên, dưới ánh đèn không quá sáng trong phòng tắm, cảnh tượng trở nên mờ mờ ảo ảo.

Da thịt thấm nước nóng lên màu hồng đào quyến rũ, những dọn nước men theo thân thể uốn lượn chảy xuống, cặp vú săn chắc, bờ eo thon thon làm nền cho bờ mông tròn lẳn, bắp đùi thẳng tắp trắng phau không chút tì vết như đang toả ra hơi nóng. Khi đi học tắm trong phòng tắm công cộng, vóc dáng của cô luôn thu hút ánh mắt hâm mộ và đố kỵ của người cùng giới, trước nay đó luôn là nguồn gốc tự tin của cô.

Một tiếng trước, Đường Anh còn ở trong phòng tạm giam của phân cục cảnh sát, sợ hãi co ro trong góc, cảnh sát quát tháo, trong ngoài phòng nồng nặc mùi khai thối, mùi nước hoa rẻ tiền gắt mũi của đám nữ nhân buôn phấn bán hoa, còn cả tiếng hét không rõ nguyên cớ thi thoảng vang lên, đều làm cô sợ hãi. Lúc đó Đường Anh nghĩ, xong rồi, đời này của mình xong rồi, nếu lý lịch bị dính một tội danh như vậy, cô có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Cô không ngờ chuyện xoay chuyển nhanh như thế, không tra hỏi, không thẩm vấn, một nữ cảnh sát gọi tên cô, phát đồ xong thì mặt mày lạnh tanh nói với cô một câu:" Cô có thể đi rồi."

Có thể đi rồi? Lửa giận thoáng cái bùng phát trong lòng Đường Anh, cô học pháp luật, làm gì có kiểu bắt thả người tùy tiện như thế:" Cứ thế mà đi sao?"

" Vậy cô muốn ở đây thêm mấy ngày à?" Nữ cảnh sát cách song sắt nói, giọng khinh miệt, rõ ràng không định nói lý lẽ gì hết:

Đường Anh không muốn ở đây thêm một giây phút nào hết, nhưng cô không cam tâm bị bắt vô lý, thả một cách tùy tiện như vậy, tôn nghiêm của cô bị xúc phạm ghê gớm. Đang không biết làm sao thì Cừu Địch xuất hiện, cô còn đang bất ngờ thì Cừu Địch đã nắm lấy tay cô kéo đi, chạy như bay ra khỏi phân cục cảnh sát, dọc đường nói: Chị nói nguyên tắc với kẻ làm quan, nói đạo lý với viên chức chấp hành, đều là vô nghĩa.

Cô biết Cừu Địch nói đúng, cô không chỉ một lần nhìn thấy sơ hở của pháp chế gây tồn hại với người bình thường, nhưng cô chưa bao giờ tự mình cảm thụ, hơn nữa cô luôn nghĩ, mình học pháp luật, mình có tri thức, mình không dễ bị bắt nạt.

Kết cục khi chuyện xảy ra, cô mới thấy mình nhỏ bé như vậy.

Đường Anh sờ cổ tay, vẫn còn vết tích do còng tay cọ vào, cô nhìn cánh tay, tựa hồ vẫn còn đau bị người ta thô bạo khống chế. Nhớ lại chuyện xảy ra mấy tiếng trước, không khác gì cơn ác mộng, cô gõ cửa căn phòng 404, ra mở cửa là một nam nhân không quen biết, tự xưng là trợ lý của Chúc Sĩ Bình, nhưng cô không có ấn tượng gì về người đó. Cô vào phòng, cùng người đó nói chuyện hết sức bình thường, thế rồi cảnh sát xông vào phòng, mặc cô phản đối, chống trả, bọn họ dùng vũ lực khống chế cô, cứ thế đưa cô đi. Tên trợ lý kia từ đầu tới cuối không nói đỡ cho cô nửa lời, hình như cảnh sát không bắt hắn.

Đến khi vào thang máy, nhìn thấy những nữ nhân khác bị bắt giống mình, ăn mặc hở hang, lộ da lộ thịt, cô thoáng cái hiểu ra điều gì.

Đến đại sảnh, nghe lời xì xầm bàn tán, những ánh mắt cử chỉ thô bỉ của đám nam nhân xung quanh, Đường Anh bàng hoàng, choáng váng, cô bất giác cúi gằm mặt không muốn ai nhìn thấy.

Bị sỉ nhục rồi, lại không biết ai làm.

Quyền lực, đôi khi chỉ là trò chơi trong tay người có quyền, bọn họ chỉ cần chơi vui là được, chẳng thèm để ý niềm vui ấy kiến lập trên sự đau khổ của người khác hay không.

Cô lặng lẽ lau đi những giọt nước còn dính trên người, bật máy sấy tóc thổi khô tóc, người đã về rồi, uất ức cùng sợ hãi trong lòng không cách nào tiêu tan. Thân thể được lau sạch sẽ, tóc đã được sấy khô, cô định bước ra ngoài phòng tắm thì có chút chần chừ, Cừu Địch còn ở bên ngoài, cô không rõ mình làm sao ra được, chỉ chắc chắn là có liên quan tới Cừu Địch.

Toàn thân còn trần truồng chưa mặc quần áo vào, ngoài lại có một nam nhân mà bản thân chẳng biết rõ, vậy mà có cảm giác rất an toàn. Giống như lúc y bất ngờ xuất hiện ở trong phân cục công an, giống như lúc y nắm tay cô chạy khỏi nơi đáng sợ đó, nắm tay cô trên xe suốt đoạn đường về, tận khi tới đây.

Khoác lên người khăn tắm, cô đi ra ngoài, nhìn thấy Cừu Địch đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha xem phim, cô nhận ra là Suy đoán của Lý Mễ , một bộ phim cũ rồi, cô cũng từng xem, vai chính là Châu Tấn, một nữ tài xế taxi nhiều năm tìm kiếm vị hôn phu mất tích. TV bật âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe rõ, Cừu Địch vẫn xem chăm chú.

Đường Anh hết sức tự nhiên mở vali quần áo, phòng khách và giường ngủ chỉ ngăn cách bởi bức bình phong thấp, gọi là tạo cảm giác ngăn cách thôi, không tác dụng che chắn gì.

Cừu Địch có vẻ nghe thấy tiếng kéo khóa va li, đứng dậy nhìn qua bình phong thấy Đường Anh chỉ quấn chiếc khăn tắm trắng, ánh mắt tránh đi, nói:" Chị nghỉ ngơi đi, đám Thiên Kiều đang đợi giám đốc Tạ ở sân bay Tiêu Sơn, khoảng ba giờ sáng máy bay hạ cánh, chắc sáng sớm sẽ tới đây."

Cậu ấy muốn đi, Đường Anh vội gọi:" Khoan đã, đừng đi."

Cừu Địch vừa quay đầu một cái, Đường Anh liền nhận ra mình nói sai rồi, một cô gái trên người chỉ có chiếc khăn tắm, giữa đêm giữ chàng trai ở lại, e sẽ gây ra hiểu lầm, cô có hơi ấp úng:" Ý, ý tôi không phải thế, tôi nói là cậu ngủ ở đây đi."

" Ngủ ở đây?" Cừu Địch ngớ người, đây là phòng đơn, chỉ có một cái giường, lại nhìn Đường Anh chỉ quấn chiếc khăn tắm tuy không thấy nhiều, song đôi vai trần, cặp chân nõn nà đủ kích thích rồi, chưa nói mũi ngửi thấy mùi thơm của cơ thể người phụ nữ cùng hương thơm sữa tắm, suy nghĩ như chậm đi một nhịp:

Y không hề nghĩ linh tinh, nhưng phản ứng cơ thể không cần tuân theo ý nghĩ.

" Không, không, không ..." Đường Anh luống cuống, vừa buông tay một cái, khăn tắm liền muốn rơi ra, bên trong không có đồ lót, không thoải mái chút nào, lời lẫn lộn:" Ý tôi không phải vậy, ý tôi là ... Để tôi mặc quần áo hẵng nói."

Ôi, càng nói càng ngu ngốc rồi, còn thêm câu sau làm gì nữa, mặt Đường Anh nóng phát sốt, cô không nói thêm gì nữa tiến thẳng vào nhà vệ sinh thay quần áo. Lát sau đi ra đã mặc vào bộ đồ ngủ xanh nhạt, Cừu Địch vẫn đứng im đó, Đường Anh tự nhiên thoải mái hơn nhiều:" Cừu Địch, muộn thế này rồi, cậu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, tôi ngủ ở ghế sô pha."
Bình Luận (0)
Comment