Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 230 - Chương 64: Học Ít Độ Khó Cao. (2)

Chương 64: Học ít độ khó cao. (2) Chương 64: Học ít độ khó cao. (2)

Mọi người không phản đối câu này của Cừu Địch, ai ngờ Bao Tiểu Tam nói:" Thì chúng ta có đáng tiền đâu, có gì mà phải ngại chứ, tao thấy cô ta ít nhiều trả một chút là được, còn hơn là ngong ngóng nhìn con số biến thành tiền. Mấy tháng rồi chẳng kiếm được đồng nào, miệng ăn núi lở ... Giám đốc Tạ, lần này chi tiêu của chúng tôi, công ty có trợ cấp không? Anh em chúng tôi phải móc túi ra không ít tiền đấy."

Hỏi hay lắm! Quản Thiên Kiều cũng phải thầm tán thưởng, chỉ Bao Tiểu Tam mới hỏi thẳng mặt như vậy thôi. Tạ Kỳ Phong cho dù định quịt thì trường hợp như thế phải gật đầu chứ làm sao được với chàng ngốc này. Mấy người còn lại che miệng cười, thôi thì gỡ được ít vốn.

Sắp tới giờ bay rồi, câu chuyện cũng đi tới hồi kết, chút niềm vui không cứu vớt được kết cục thảm bại, mọi người uể oải xách hành lý đứng dậy.

Chỉ có Bao Tiểu Tam chưa từ bỏ, hắn xem nhiều phim rác lắm, lúc nào cũng có tình tiết cô gái xác va ly chuẩn bị lên máy bay ra nước ngoài, chàng trai đuổi theo ... Thế nên hắn cứ đi một bước lại quay đầu nhìn, mong đợi cảnh máu chó bao người nguyền rủa xảy ra trong thực tế.

Đột nhiên Bao Tiểu Tam kéo tay Quản Thiên Kiều, Quản Thiên Kiều nhìn một cái kéo Cảnh Bảo Lỗi, người nọ kéo người kia, tất cả đều đứng lại. Từ cổng an ninh có hai người chạy qua, Tiêu Lăng Nhạn và trợ lý Quách Phi Phi, hai người rốt cuộc đuổi tới sân bay trước giây phút cuối cùng rồi.

Bao Tiểu Tam lần đầu gặp Tiêu Lăng Nhạn, thất vọng lắm:" Chẳng giống trong phim gì thế, đây đâu phải bạch phú mỹ, phải nói là hắc phú phì."

Cảnh Bảo Lỗi vội vàng bịt miệng hắn lại, bản thân thì mừng ra mặt, lòng hồi hộp, biết chuyện gì sắp tới rồi. Phải nói khi người ta có tiền tới mức độ nào đó thì bề ngoài không quan trọng nữa, chí ít lúc này Cảnh Bảo Lỗi thấy tổng giám đốc Tiêu rất hấp dẫn.

Tiêu Lăng Nhạn đi nhanh tới trước mặt mọi người, câu đầu tiên lại là chất vấn Tạ Kỳ Phong:" Giám đốc Tạ không nể mặt chút nào sao? Ngay cả điện thoại cũng không nhận!"

" Tôi không muốn quấy nhiễu các vị nữa, làm ăn không thành thì vẫn phải giữ chút nhân nghĩa mà." Tạ Kỳ Phong hời hợt đáp, chiêu lấy lui làm tiến này thắng hiểm rồi, hoặc có thể nói Cừu Địch cũng chưa hẳn có ý định này, nhưng chàng trai đó luôn có quyết định chính xác vào thời điểm mấu chốt:

Tiềm năng của cậu ta còn lớn lắm.

" Anh hẹp hòi hơn suy nghĩ của tôi đấy." Tiêu Lăng Nhạn cũng chẳng hề khách khí hơn trước kia, phất tay một cái trợ lý Quách đưa tới một tấm chi phiếu:

Tạ Kỳ Phong nhận lấy xem, song từ chối:" Chúng tôi chưa hoàn thành giao ước, không dám nhận toàn bộ số tiền."

" Đây không phải là tiền hợp đồng, mấy tên trộm vặt kia không đáng tiền, đây là tiền đặt cọc, còn một tấm nữa, chỉ cần tôi ký vào là có thể đổi tiền." Tiêu Lăng Nhạn nhận lấy một chi phiếu nữa từ trợ lý Quách, nhưng chỉ kịp giữa hai tay không đưa Tạ Kỳ Phong, đưa Cừu Địch, thái độ không khách khí như với Tạ Kỳ Phong, bực tức kèm chút khiêu khích:" Muốn tiền chứ gì? Tôi có, hiện giờ nó chỉ là tờ giấy lộn, anh có bản lĩnh thì khiến tôi ký tên vào đó thử xem, nếu không tìm được ra kẻ đó thì cũng đừng tìm tôi nói tới tiền nữa, thanh danh của Cáp Mạn các vị cũng sọt rác, dám nhận không?"

Cừu Địch không nói gì cả nhận lấy chi phiếu, cũng là 100 vạn, tim đập điên cuồng, còn may mặt y khá đen không để lộ ra, cố nén kích động nhìn Tạ Kỳ Phong, Tạ Kỳ Phong chỉ mỉm cười, tựa đang khuyến khích y.

Bất giác Cừu Địch học điệu bộ của Tạ Kỳ Phong bình thản nói một câu ngắn gọn:" Đồng ý!"

Thế là cả đoàn người xách va li trở về, vé máy bay đã mua cũng phải bỏ, ngay cả tên kẹt xỉ như Bao Tiểu Tam cũng không tiếc, tất cả đều quay về Tiêu Sơn, ngàn dặm gián điệp, chẳng qua vì tiền, kiếm được một chủ thuê kháng khái không phải dễ. Hai tấm chi phiếu đủ để đội ngũ nhỏ bỏ qua khúc mắc cũ, nghiêm túc đánh giá lại vấn đề tiết lộ bí mật của Đồng Minh.

Trước tiên phải thuê khách sạn đã, mới tới Hàng Châu chưa tới một tháng, bọn họ chẳng nhớ đã ở qua bao nhiêu khách sạn nữa, bỏ lại hành lý trong phòng, tất cả nhanh chóng tập trung ở phòng Tạ Kỷ Phong, tham dự cuộc gặp mặt nhỏ.

" Thời gian có chút cấp bách, chúng ta cũng chỉ còn cách lâm trận mái thương thôi, tuy nói sư phụ dẫn qua cửa, tu hành ở bản thân, có điều bây giờ tôi rất lo, vị sư phụ không xứng chức là tôi không dẫn được mọi người qua cửa." Tạ Kỳ Phong hắng giọng, hớp một ngụm nước nhìn đội ngũ nhỏ khiến hắn nhiều phen bất ngờ này:

Tuy thế nói thật, đội ngũ này còn nhiều thiếu xót lắm, đến lúc hắn thực sự phải giúp một tay rồi, vốn đợi họ thất bại trở về mới dạy bài này, giờ lâm thời mài gươm vậy.

Trước tiên là chắc chắn phải có một phương án đã, tra từ đâu, dùng phương thức nào phải tra, khi điều tra cần phải chú ý điều gì, đều là chi tiết không thể bỏ qua. Nhưng chi tiết lại chính là thứ mà đội ngũ non trẻ này kém nhất, nếu phái họ tới một công ty nào đó để sưu tập tình báo thì dễ hơn nhiều, có thể thoải mái phát huy rồi. Nhưng muốn từ vô vàn khuôn mặt tìm ra một tên gián điệp thương nghiệp cần có sách lược, kế hoạch tỉ mỉ mới thành công được.

Mục đích của cuộc họp mặt này chính là thế, Tạ Kỳ Phong thấy cần phải giảng giải cho mấy vị gián điệp xuất gia giữa chừng này kiến thức trong nghề. Mấy người Cừu Địch cũng biết chuyện hơi quá khả năng của mình, đều sẵn sàng lâm trận mài thương.

" Đầu tiên, cái nghề này cũng không khác gì chiếc bikini ba mảnh nóng bỏng." Tạ Kỳ Phong vừa mở màn một cái liền khiến Đường Anh và Quản Thiên Kiều sửng sốt, hắn mỉm cười tiếp tục:" Ý tôi là, ba chỗ chiếc bikini che chắn đều rất thần bí, nhưng mà ai cũng biết thứ thần bí đó là cái gì. Chỉ khác biệt là, mỗi loại phương thức thần bí đều khác nhau, trước khi cởi ra, anh mãi mãi không biết khác biệt là gì ... Đây là lời người dẫn lối tôi vào nghề đã dạy, rất thô thiền, nhưng rất hình tượng và sự thật cũng đúng là như thế.

Đường Anh không thoải mái, không ngờ giám đốc Tạ luôn chính nhân quân tử lại nói chuyện hạ lưu như thế, nhưng nghĩ kỹ thì tựa hồ có vài phần đạo lý.

Kiểu nói chuyện này lại hợp khẩu vị Bao Tiểu Tam, giơ ngón cái khen:" Đúng thế, rất hình tượng."

Cảnh Bảo Lỗi đẩy Bao Tiểu Tam một cái, bảo hắn đừng cắt lời Tạ Kỳ Phong, bọn họ sắp đâm đầu vào một lĩnh vực mình không rõ, rất cần kinh nghiệm truyền đạt từ gián điệp kinh nghiệm, dưới khuôn mặt bình dị dễ gần kia rốt cuộc ẩn chứa bao nhiêu sự giảo hoạt, chỉ bản thân hắn mới nói rõ được.
Bình Luận (0)
Comment