Chương 69: Âm thầm chơi quỷ kế. (2)
Chương 69: Âm thầm chơi quỷ kế. (2)
" Giám đốc Tạ, anh đợi một chút, tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người." Đường Anh dọn đồ xong, tạm thời không còn việc gì của cô nữa, đứng dậy chủ động đi làm đồ ăn sáng:
" Cám ơn, mấy ngày qua cô và Thiên Kiều vất vả rồi." Tạ Kỳ Phong khẽ gật đầu cám ơn:
Đường Anh lui khỏi phòng, nơi này là một biệt thự hai tầng, cách trấn Lâm Hải 9 km, thuộc về nơi người có tiền nghỉ ngơi, tính riêng tư cao, chỉ có điều không hay là điều kiện sinh hoạt không thuận tiện cho lắm, thiếu thốn công trình phụ trợ.
Tạ Kỳ Phong thấy Quản Thiên Kiều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ vẫn làm việc, nhắc nhở:" Cô đi nghỉ ngơi một chút đi, trong thời gian ngắn đoán chừng không phát hiện được tin tức gì có giá trị đâu."
" Thời gian dài cũng chưa chắc có phạt hiện ... Chỉ có thể theo dõi được vị trí đó, tiến hành khôi phục mộc thời gian, bộ mạch repeater chỉ có thể chặn được ghi chép của hòm thư trong ứng dụng chat, nếu thực sự có một tên gián điệp ẩn mình sâu bên trong Đồng Minh, hắn sẽ không dùng mấy thứ trẻ con dễ bị nắm thóp này đâu." Quản Thiên Kiểu mắt lim dim, cô luôn thấy kỹ thuật lúc nào cũng kém nhu cầu rất xa:" Tôi thấy kế hoạch của anh và Cừu Địch rình rang, hiệu quả chẳng cao."
" Nếu Tiêu Lăng Nhạn đồng ý, chúng ta sẽ đặt thiết bị nghe trộm." Tạ Kỳ Phong nói những lời này rất nhỏ, cứ như là đi ăn trộm vậy:
Quản Thiên Kiều nghe mà tim đập cái bộp một cái, đặt thiết bị nghe trộm trên quy mô lớn thế này mới là lần đầu, tới đây điều tra đã vượt qua mọi giới hạn rồi. Cũng không phải cô không tiếp nhận được, nhưng dù sao làm loại chuyện này cũng khó tránh chút chột dạ.
" Cô lo lắng à?" Tạ Kỳ Phong đóng cửa sổ lại, hỏi:
"Đương nhiên rồi, tôi làm điều tra thương nghiệp mấy năm, chưa bao giờ chột dạ như thế. Trước kia tôi ẩn mình trong bóng tối, làm việc gì cũng rất kín đáo, còn bây giờ chúng ta đang làm loại việc này ngay dưới vành mắt Tiêu Lăng Nhạn đấy."
Quản Thiên Kiều nói thẳng, cô có lý do chính đáng để lo lắng, chẳng may xảy ra sơ xuất, cô tổng giám đốc Tiêu sẽ không gánh trách nhiệm đâu. Hơn nữa cô không thích cảm giác để người ta nắm thóp như vậy, yên tâm làm sao được.
" Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (*), loại chuyện này không thể rụt rè sợ cái nọ sợ cái kia được, muốn tra ra kẻ không từ thủ đoạn thì cũng phải không từ thủ đoạn." Tự Kỳ Phong tựa muốn khai thông tư tưởng cho Quản Thiên Kiều
" Nếu tôi có chướng ngại tâm lý đã chẳng theo nghề này." Quản Thiên Kiều hơi bĩu môi, cô gái này cá tính mạnh mẽ hơn nhiều thân thể nhỏ nhắn:
" Cám ơn cô đã lý giải, chuẩn bị sẵn biện pháp dự phòng rồi chứ?" Tạ Kỳ Phong lại hỏi:
" Yên tâm đi." Quản Thiên Kiều tự tin nói:" Thiết bị chỉ mất 30 giây là tự hủy rồi, không thể khôi phục dữ liệu của nó. Có thể giải thích là ăng ten của máy vi tính, sẽ không để lại chứng cứ nào hết."
" Thế thì tốt." Tạ Kỳ Phong nói rồi thong thả ra khỏi phòng:
Đó là căn phòng đặc thù trên cửa có tới ba cái khóa.
Cùng lúc ấy tiểu khu biệt thự Ngọc Hà cũng bao phủ trong làn mưa vô biên, nơi này gần sông, thêm vào sương mù, khiến tầm nhìn càng hạn chế.
Tiêu Lăng Nhạn bị tiếng mưa rả rích đánh thức, chất lượng giấc ngủ của cô xưa nay vốn không tốt, lúc nào cũng bị đủ mọi chuyện phiền nào quấn lấy, hai ngay qua lại an bài chuyện của Cáp Mạn như trộm, khiến cô có cảm giác tinh thần lẫn thể lực bị hút cạn.
Lại có tiếng động rồi, rào rào như tiếng quét nước.
Kéo chặt áo ngủ rời giường, Tiêu Lăng Nhạn đi ra cửa sổ nhìn xuống, một nam tử mặc áo mưa đang quét nước đọng trong sân xuống, không biết là Cừu Địch hay Bao Tiểu Tam, hai người đó đều có vóc người đậm hơn. Còn anh chàng Cảnh Bảo Lỗi kia à, ẻo lả lắm, lần đầu gặp Tiêu Lăng Nhạn còn hiểu lầm cơ, bất kể nói chuyện hay là tướng mạo đều như nữ đóng giả nam vậy.
Tiêu Lăng Nhạn khó chịu, đám vệ sĩ trước biết cô khó ngủ, buổi sáng không dám gây ra tiếng động, định mắng, nhưng nhớ tới thân phận những người này thở dài bỏ qua.
À phải rồi, bởi vì trong biệt thự xảy ra chuyện trộm đột nhập, tổng giám đốc Tiêu tức giận cho bốn vệ sĩ thuê từ công ty bảo an thôi việc hết, thế là ba chàng trai này đàng hoàng vào ở tầng một biệt thự Tiêu phủ.
Không ngờ còn có chuyện quá hơn.
" Ê, trời còn mưa, mày quét nước làm cái đéo gì, có tác dụng gì đâu." Phía dưới có người hô, ăn nói rất thô thiển:
" Ăn nói lịch sự chút, đéo với không đéo cái gì!" Một người khác mắng:
" Xéo, chẳng qua là thằng trông cửa, văn minh lịch sự làm cái chó gì chứ?" Người đầu tiên phản bác:
" Thô tục, quá thô tục rồi." Có người cảm khái:
Người cảm khái là Cảnh Bảo Lỗi, người nói tục là Bao Tiểu Tam, Tiêu Lăng Nhạn có thể nhận ra được, vậy thì người đang chăm chỉ quét sân chính là Cừu Địch rồi. Ba vị này tính cách hoàn toàn khác nhau, trông chẳng có chút ăn ý nào hết, nhìn thế nào cũng thấy giống loại người khó gò vào khuôn khổ. Làm chuyện này khiến Tiêu Lăng Nhạn giật mình thon thót, thậm chí không tin nổi là mình lại làm chuyện hoang đường ấy.
Có phải là làm một chuyện hoang đường thôi đâu, nào là phát đồng hồ kỷ niệm, nào là phát giấy ra vào, náo là lắp thiết bị giám sát trong công ty, hơn nữa còn do người của công ty điều tra thương vụ tiếp nhận xử lý. Cô biết trong những thứ kia giấu cái gì, tương đương ngầm cho phép người ta theo dõi hết đời tư của nhân viên trung tầng.
Tiêu Lăng Nhạn hoài nghi liệu có phải mình lú lẫn rồi không, đám người này là gián điệp thương nghiệp đấy, chẳng may dẫn sói vào nhà, công ty khác nào nhà dột gặp mưa rào. Cô thật không dám tưởng tượng khi đó sẽ dẫn tới kết quả thê thảm thế nào.
Nhưng bây giờ rút chân có vẻ hơi muộn rồi.
Bim! Bim!
Bên ngoài có tiếng còi xe ô tô, Tiêu Lăng Nhạn mới để ý, trợ lý Quách Phi Phi tới rồi, trước giờ cô trợ lý này làm việc đắc lực, luôn đúng giờ, cẩn thận, cô rất yên tâm. Có điều bây giờ bị đám Cáp Mạn làm cho Tiêu Lăng Nhạn nhìn trợ lý cũng thấy giống gián điệp.
Ôi nghĩ cái gì vậy, quên đi, Tiêu Lăng Nhạn lắc mạnh đầu, xua đi ý nghĩ hoang đường mới nổi lên.
(*) Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén.