Thương Hải Điệp Ảnh (Bản Dịch)

Chương 234 - Chương 68: Âm Thầm Chơi Quỷ Kế. (1)

Chương 68: Âm thầm chơi quỷ kế. (1) Chương 68: Âm thầm chơi quỷ kế. (1)

Đôi khi thiên tài đem ra so với thằng ngốc là như thế, mọi người mất nửa ngày trời không nghĩ ra cách gì, càng bàn lại càng làm mọi chuyện phức tạp, để rồi Bao Tiểu Tam chẳng nghĩ gì nói một câu, khiến Cừu Địch như bừng tỉnh. Thế là Bao Tiểu Tam được thể vỗ bàn, mặt vênh lên:" Xem đi, tôi đã nói với mọi người rồi, mẹ tôi luôn khen tôi thông minh."

Hai cô gái cười khúc khích, Cảnh Bảo Lỗi không tin nổi:" Cừu Địch, tiền chưa tới tay, không tới mức choáng đầu rồi chứ?"

" Không hề choáng, cứ làm như thế, trước tiên chúng ta đi bước nào tính bước đó, có điều chúng ta không tới Đồng Minh làm bảo an, nhiều hạn chế, quyền lực lại thấp, cứ tới thẳng chỗ Tiêu Lăng Nhạn làm vệ sĩ luôn, thấy được không? Như thế sự xuất hiện đột ngột của chúng ta sẽ không khiến người ta hoài nghi, dù sao nhà cô ta vừa mới xảy ra sự cố, tăng cường vệ sĩ là hợp lý."

" Hai nữa là như thế chúng ta có thể mượn danh nghĩa Tiêu Lăng Nhạn, dễ tiếp xúc với cao tầng của Cty Đồng Minh hơn, khi đó còn thiếu cơ hội ra tay à? Thiết bị nghe trộm gắn đầy người bọn chúng luôn ..."

" Cứ làm thế đi, chỉ cần Tiêu Lăng Nhạn dám để chúng ta làm như thế thì chúng ta cứ thẳng tay mà làm, không cần áp lực tư tưởng gì hết. Dù có loạn thì cũng là Đồng Minh loạn, không loạn sao có sơ hở để lợi dụng, thắng thì tốt, thua thì cũng làm cho nó bung bét luôn ... Các cậu có chơi không?" Cừu Địch một khi xác định phương hướng hành động thì sự quyết đoán của y rất cao, năng lực vạch kế hoạch cũng không tồi, chỉ là đôi khi đi vào chi tiết hơi trật đường ray một tí:

Kế hoạch vạch ra làm Đường Anh trố mắt, Quản Thiên Kiều thì không nhịn được cười trộm, cô có thể tưởng tượng bộ ba này mà tới thì tương lai Đồng Minh sẽ chó chạy gà bay thế nào, gật đầu với Cừu Địch:" Ủng hộ vô điều kiện, tôi sớm chướng mắt với công ty đó rồi."

" Ủng hộ, giơ hai tay hai chân ủng hộ." Bao Tiểu Tam nói xong thuận tiện vỗ vỗ Cảnh Bảo Lỗi, nói hộ hắn:" Không cần hỏi Bản Đản đâu, dù sao hắn cũng chỉ là thằng theo đuôi."

Cảnh Bảo Lỗi lườm Bao Tiểu Tam một cái, có điều muốn phản đối cũng không phản đối được, đành ngoan ngoãn chấp nhận phận thằng theo đuôi.

Cừu Địch hỏi ý kiến Đường Anh:" Chị thấy thế nào, chúng ta chia quân hai đường, đảo ngược lần trước, lần này chúng tôi ở ngoài sáng, chị và Thiên Kiều ở trong tôi."

" Bất kể các cậu muốn làm gì, tôi cũng không có ý kiến gì hết, đối với tôi mà nói Đồng Minh chẳng hơn tên gián điệp kia." Đối với Đường Anh mà nói, cho dù Đồng Minh có hỗn loạn cũng là chuyện sướng khoái lòng người:

" Được, vậy chúng ta quyết định như thế, Thiên Kiều, cô liên hệ với trợ lý của Tiêu Lăng Nhạn đi, đem kế hoạch của chúng ta nói với cô ta. Hôm nay chúng ta đi chơi một ngày, ngày mai quay về trấn Lâm Hải."

Cừu Địch vỗ bàn, không ai phản đối.

Đến bữa cơm, Tạ Kỷ Phong biết quyết định của đội ngũ nhỏ bọn họ cũng không phản đối, nhưng hắn bổ xung vào đó rất nhiều chi tiết nhỏ. Ví như phải thiết lập một căn nhà an toàn ở trấn Lâm Hải, ví như giới thiệu cho họ một số trang bị thiết yếu, ví như hướng dẫn họ vài biện pháp an toàn bảo vệ bản thân ...

Lần này ngay cả Tạ Kỷ Phong cũng dốc toàn lực rồi, ít nhất Quản Thiên Kiều nghe ra, giám đốc Tạ sẽ dùng tới quan hệ đặc thù của hắn ... Có điều cô không hiểu, cô ủng hộ ba người Cừu Địch mang yếu tố cảm xúc là chính, giám đốc Tạ sao lại coi trọng ba chàng khùng này như thế, giám đốc Tạ xưa nay là người rất lý trí, chẳng lẽ còn có gì về ba người bạn này mà cô chưa nhìn ra?

Kế hoạch lập xong, sáu người chia làm hai tới trấn Lâm Hải, Tạ Kỷ Phong cùng hai cô gái sẽ thuê một chỗ ở để thiết lập cứ điểm, còn ba chàng trai thì tới thẳng nhà Tiêu Lăng Nhạn xin một chân vệ sĩ.

Bọn họ vừa mới trả khách sạn, ra ngoài đường thì trời đổ mưa sầm sập mưa như trút nước, mây âm u mấy ngày, mưa lúc nào không mưa, lại mưa đúng lúc này chẳng biết là điềm lành hay điềm dữ.

Mây tích tụ nhiều như thế, mưa xuống một cái là không dứt được, mới đầu ào ào như thác, sau đó nhỏ dần, nhỏ dần lại chẳng chịu tạnh cho, cứ thế mưa rả rích liền ba ngày.

Mưa ngày mưa đêm, lộp đà lộp độp đập vào cửa sổ, giống như vô số nổi sầu gõ cửa trái tim, sầu trên mi, sầu trong lòng.

" Thi thoảng mở cửa sổ ra cho không khí lưu thông, Thiên Kiều ngồi lỳ một chỗ lâu như vậy không tốt đâu." Tạ Kỷ Phong vào phòng, di chuyển ăng ten, đẩy cửa sổ ra:

Luồng không khí trong lành mang theo hơi lạnh ập vào mặt, không rét buốt da như ở phương bắc, mưa mùa đông ở phương nam giống như màu xanh không tàn ở nơi này, dõi mắt nhìn xa, cây cối nhà cửa thấp thoáng trong màn hơi nước mông lung, tựa như lọt vào trong sương mù, đã chẳng nhìn thấy rõ ràng trấn nhỏ nữa.

Đằng sau lưng, Quản Thiên Kiều đáp cho có, bị gió lạnh ùa vào lấy kéo áo khoác chặt hơn, cô ngồi thu lu trên sô pha ngáp dài ngáp ngắn, một tay gõ phím chẳng buồn nhìn, mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi. Đường Anh giúp cô chỉnh lý tư liệu, cũng bộ dạng sắp kiệt sức tới nơi.

Đã ba ngày rồi, giai đoạn chuẩn bị tiền kỳ của họ tiến hành rất thuận lợi, phát cho mỗi nhân viên trung tầng của Đồng Minh một cái đồng hồ đeo tay kỷ niệm được đặt làm. Đương nhiên là do tổng giám đốc Tiêu ra mặt lệnh văn phòng chủ tịch của công ty làm. Cấp cho mỗi nhân viên quản lý trung tầng có xe riêng một tấm giấy thông hành, tất nhiên cũng với danh nghĩa văn phòng chủ tịch, danh nghĩa là dùng để tiêu chuẩn hóa quản lý.

Đương nhiên còn một chuyện lớn hơn nữa, đó là bố trí lại mạng nội bộ lẫn mạng internet cho toàn bộ khu nhà văn phòng, tối hôm qua mới tiễn nhân viên kỹ thuật đi.

Sau một loạt hành động đó, trên máy vi tính của Quản Thiên Kiều liền xuất hiện mấy chục chấm xanh, chấm đỏ, phân bố chi chít trên bản đồ điện tử. Tuy không thể lúc nào cũng ở bên theo dõi, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể khôi phục hoàn chỉnh hành tung của người và xe trong vòng 24 giờ.

Đúng vậy, lần này chơi lớn rồi, bọn họ giám sát toàn bộ nhân vật có khả năng tiết lộ bí mật, ở điểm này ý kiến của Tạ Kỷ Phong và Cừu Địch hoàn toàn nhất trí, hai người phát hiện ngoài dự liệu, hai bên là cùng một loại người, khả năng vì một kết quả mà không từ thủ đoạn. Những người khác cũng chỉ đành đi theo bước tiến của họ.
Bình Luận (0)
Comment